Bọn Tào Kính ngoài phòng không hiểu tại sao, Bạch Tiểu Cốc trong phòng mất kiên nhẫn, y sợ Tần Cửu Khinh nói bậy bạ, bèn nhanh chóng thay quần áo rồi mở cửa ra.
Cửa bỗng mở ra, bọn Tào Kính dời mắt nhìn y: “Cốt ca?”
Bạch Tiểu Cốc không dám nhìn họ, lí nhí với Tần Cửu Khinh: “Đi thôi.”
Tần Cửu Khinh lại không nhấc chân: “Khoan đã.”
Tầm mắt mọi người lại tập trung về phía hắn.
Bạch Tiểu Cốc ngước mắt nhìn hắn: “?”
Tần Cửu Khinh bước đến gần y, mi đen hơi rũ, chậm rãi nói: “Cổ áo không ngay ngắn.”
Dứt lời, hắn duỗi tay ra, ngón tay thon dài dừng trên cổ áo đồng phục, từ từ sửa lại cổ áo cho y.
Bạch Tiểu Cốc không dám nhúc nhích trong suốt quá trình, chỉ có hơi nóng không ngừng trào từ trái tim đến thính tai, y không cần soi gương cũng biết mình đã đỏ tới mang tai.
Cũng may ngoài cửa sổ là ráng chiều đỏ rực, soi vào người y, che giấu lỗ tai phiếm đỏ, chỉ có hàng mi khẽ run và hô hấp đình trệ là không giấu được.
Tần Cửu Khinh cao hơn Bạch Tiểu Cốc nửa cái đầu, hắn tắm mình trong hoàng hôn, đôi mắt sâu thẳm, màu da thiên lạnh, chỉ có ngón tay vươn ra nhiễm chút ánh sáng mỏng manh, nhẹ nhàng trượt xuống cổ áo đen của Bạch Tiểu Cốc, mang theo triền miên và lưu luyến câu hồn nhiếp phách.
Tần Cửu Khinh thấp giọng nói: “Xong rồi.”
Bạch Tiểu Cốc: “… Ừm.”
Tần Cửu Khinh buông tay xuống, như có như không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-bach-cot/3247816/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.