Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91
Chương sau
"Thật ra" "Anh Tuấn và Á Hiên 2 người họ" "Hả...hai người họ sao?" Nhâm Phương Nhu chống cắm nhìn vào điện thoại suy nghĩ /2 người họ xảy ra chuyện gì sao/ "Không...nào cậu về đây rồi tớ sẽ nói" /Tức giận/ "Cái gì...sao cậu ấy lại không nói chứ" "Ừm...tớ biết rồi" "Mà này Phương Như" "Mai cậu về đúng chứ?" Nhìn vào dòng tin nhắn này, Nhâm Phương Nhu liền mỉm cười "Ừm...sao thế nhớ tớ rồi sao?" "Thôi tớ có việc rồi, lát tớ nhắn lại nhớ" Khánh Vỹ Tĩnh úp điện thoại xuống mỉm cười /Ở bên kia/ "Hihi...xem ra Tĩnh Tĩnh rất nhớ mình rồi" "Phương Phương, nãy giờ con cứ nhìn điện thoại rồi cười" "Sao thế nhắn với cậu bé Tĩnh Tĩnh đó sao" "Mẹ...chúng ta đi ăn gì đi, hihi" "Haizz...con bé ham ăn này" "Bên kia có món gà nướng kìa, chúng ta tới đó ăn đi" "Da" /Ở bệnh viện/ Khánh Vỹ Tĩnh và Thái Khôi Nguyên sau khi làm xong thủ tục và trả tiền phí cho Kiệt Anh Tuấn thì "Thôi, bây giờ bọn tớ phải về rồi" "Cô...bọn cháu xin về trước nhé" "Ừm...cảm ơn 2 đứa rất nhiều, cô rất vui khi Anh Tuấn làm bạn với 2 đứa" "Á Hiên còn cậu thì sao?" "Tớ sẽ ở đây một xíu nữa, 2 cậu về trước đi" Kiệt Anh Tuấn nghe vậy, cậu liền có chút đỏ mặt "Á Hiên, cậu cũng bị thương, cậu nên về nghỉ ngơi đi" "Tớ không sao đâu, tớ cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi" "Nhưng..." "Á Hiên, Anh Tuấn nói đúng đó" "Cậu cũng nên về nghỉ ngơi đi" Nghe vậy Ngọc Á Hiên cúi mặt rồi đứng lên "Vậy...tớ sẽ về nghỉ ngơi" Lúc này mẹ của Kiệt Anh Tuấn đứng dậy ôm lấy Ngọc Á Hiên "Con đừng buồn nữa, cả 2 đứa đều không sao là tốt rồi" "....Da" Sau đó cả 3 liền đi chào cả 2 người và đi về Lúc này trong phòng bệnh "Anh Tuấn...xem ra con thích cô bé đó nhỉ" Lúc này Kiệt Anh Tuấn nhìn vào mẹ mình với vẻ bất ngờ "Mẹ...không...con" "Thằng bé này.....mẹ biết mà" "Nhưng Tuấn Tuấn này...cô bé đó con cảm thấy thế nào?" "Á Hiên cậu ấy như thế nào sao?" "Bạn ấy...trên lớp rất trầm tính, hầu như ngoài bọn con ra" "Cậu ấy đều không nói chuyện với ai cả" "Nhưng trong cái tính trầm đó, lại là một người rất tốt" "Cậu ấy rất tốt" Lúc này Kiệt Anh Tuấn nhìn sang mẹ mình, thì thấy bà đang nhìn mình với một ánh mắt "Xem ra...con rất thích cô bé đó" "Không.... /Đẩy xuống/ "Con mau nằm nghỉ cho mẹ" "Da..." /Ở ngoài đường/ Cả 3 người đang đi bộ trên đường về, nhưng trong họ không ai vui cả /Tới ngã rẽ/ "Tớ quên mất" "Tớ có hẹn với Nguyệt Hâm Dao" "Tớ đi trước đây" "Ừm..." /Kéo lại/ Ngọc Á Hiên kéo Thái Khôi Nguyên lại "Này...đừng kể cho Hâm Dao nghe về chuyện của Anh Tuấn đó" "Hả....nhưng tại sao chứ?" "Cứ nghe theo tớ đi" "Ừm...tớ biết rồi" "Vậy tớ đi trước nhé" Lúc này Khánh Vỹ Tĩnh mới khó hiểu hỏi Ngọc Á Hiên "Sao không được nói với cậu ấy chứ?" "Hâm Dao á hả...cậu ấy mà biết" "Sẽ cuống cuồng lên mà xem" "Tại sao chứ?" "Vì cậu ấy rất trân quý bạn bè, nghe thấy Anh Tuấn bị vậy, cậu ấy sẽ hoảng lên mất" "Tớ sẽ kể cho cậu ấy sau" "Mà này Vỹ Tĩnh, cậu không về nhà sao?" "Hình như đã đi qua khúc nhà cậu rồi" "Hôm nay tớ rảnh với lại để con gái như cậu đi một mình không an toàn" "Vậy sao?" Sau đó cả 2 trên đường đi không nói gì cả "Đến nơi rồi, đây là nhà tớ" "Ùm" "Cảm ơn cậu nhé Vỹ Tĩnh, đã đưa tớ về" "Không có gì đâu...cậu cũng đang bị thương mà" "Vậy tớ đi nhé" "Ừm...chào cậu" Khi bước vô nhà, Ngọc Á Hiên đi lên phòng mình ngay lập tức, cô nằm xuống giường tỏ vẻ rất mệt /Nhớ lại/ "Á Hiên cậu không sao chứ" Ngọc Á Hiên liên tục nhớ lại lúc Kiệt Anh Tuấn cứu mình và câu nói trước khi cậu ấy ngất "Cậu ấy...lúc đó cũng rất ngầu" Cô mỉm cười rồi đột nhiên cửa mở ra, bước vào đó là mẹ của Ngọc Á Hiên với một vẻ mặt rất nghiêm khắc "Mẹ...
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91
Chương sau