"Khôi..Khôi Nguyên?"
"Là cậu sao?"
"Ừm...là tớ đây"
"Anh Tuấn...cậu thấy trong người thế nào"
"Không sao chứ?"
"Ừm...tớ chỉ thấy hơi không có chút cảm giác xíu thôi"
Lúc này Kiệt Anh Tuấn nhìn xuống dưới đôi chân của mình
"Chân...chân tớ
Thái Khôi Nguyên buồn bã nói với Kiệt Anh Tuấn
"Chân cậu...không giữ được"
"Bị cắt bỏ rồi"
Kiệt Anh Tuấn lúc này không quá ngạc nhiên cậu bình thản nói
"Vậy..sao"
"Còn Á Hiên...cậu ấy không sao chứ?"
"Cô ấy không sao, chỉ bị trầy da một chút thôi"
"A...ra là vậy, thật tốt quá"
Lúc này Kiệt Anh Tuấn nhìn xung quanh căn phòng
"Khôi Nguyên, Vỹ Tĩnh cậu ấy đâu?"
"Còn Á Hiên nữa"
Lúc này vẻ mặt của Thái Khôi Nguyên có chút căng thẳng, cậu nhìn Kiệt Anh Tuấn
"Thật ra...2 người họ tới nhà cậu rồi"
"Nhà tớ...nhà tớ sao?"
"Ừm...họ định thông báo chuyện này cho mẹ cậu biết"
"Vậy..vậy sao"
Kiệt Anh Tuấn thở dài nằm xuống giường
"Anh Tuấn...cậu không thấy sợ sao"
Nghe được câu này, Kiệt Anh Tuấn mỉm cười
"Sợ sao...không mình không sợ gì cả"
"Thứ mình duy nhất sợ là nhìn thấy sự buồn bã của mẹ mình thôi"
"Mình với mẹ từ lúc mình nhỏ đến bây giờ"
"Luôn dựa vào nhau để sống, mẹ mình luôn vất vả kiếm từng đồng để nuôi mình"
Lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, với bóng dáng một người phụ nữ vội vàng
"Anh Tuấn...Anh Tuấn, con tôi"
"Mẹ?"
Mẹ của Kiệt Anh Tuấn vội vàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-chuong-ngay-dong/3733369/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.