Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau
Cả 3 người Khánh Vỹ Tĩnh, Thái Khôi Nguyên và Ngọc Á Hiên lặng lẽ đứng nhìn Kiệt Anh Tuấn được khiêng lên xe cấp cứu "Chân...chân cậu ấy" Thái Khôi Nguyên hỏi "Tại sao một bên chân cậu ấy lại....lại thành ta như vậy?" Ngọc Á Hiên cô nước mắt rưng rưng "Là tại mình...là tại mình" "Nếu lúc đó mình chú ý xung quanh hơn thì" "Chân cậu ấy bị như vậy là tại mình" Ngọc Á Hiền khóc nức nở Nỗ vai/ "Cậu đừng tự trách bản thân nữa" "Mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi" Ngọc Á Hiên vừa khóc, cô vừa nhìn vào Kiệt Anh Tuấn "Tớ sẽ cùng Anh Tuấn đến bệnh viện" Nói xong thì Ngọc Á Hiên liền leo lên xe cứu thương, cô ngồi cạnh Kiệt Anh Tuấn đang nằm Ngọc Á Hiên nhìn khuôn mặt của Kiệt Anh Tuấn, cô nhớ lại lúc Kiệt Anh Tuấn không ngại lao tới đẩy mình ra Nhưng bản thân lại bị chiếc xe đè nát một đôi chân Các y tá và một bác sĩ lúc này đang xem vết thương ở chân của Kiệt Anh Tuấn "Haizz...chân của cậu ấy" "Bác sĩ chân của cậu ấy thế nào" "Còn có thể phục hồi được không?" Ngọc Á Hiên lo lắng hỏi bác sĩ "Haizz...cô bé" "Căn bản là không thể giữ lại được nữa" "chân trái của cậu ấy căn bản đã bị đứt lìa khỏi rồi, xương đều đã vỡ vụn" Nói xong Ngọc Á Hiên liền nhìn Kiệt Anh Tuấn mà khóc "Anh Tuấn...đồ ngốc" "Là tại tớ...tại tớ khiến cậu" Những giọt nước mắt của Ngọc Á Hiên nhỏ từng giọt lên khuôn mặt của Kiệt Anh Tuấn /Dần...dần tỉnh lại/ "Á...Á Hiên?" "Anh Tuấn...cậu tỉnh lại rồi...cậu tỉnh lại rồi" "Hức...hức...xin lỗi cậu...Anh Tuấn...xin lỗi cậu" Ngọc Á Hiên vừa khóc vừa nói xin lỗi, nước mắt cô cứ chảy ra Kiệt Anh Tuấn mỉm cười đưa bàn tay của cậu đặt lên má của Ngọc Á Hiên "Không...mình không sao cả" "Á...Hiên cậu không sao là tốt rồi' "Đừng tự trách bản thân nữa" "Nhưng...hức...chân...chân của cậu" Kiệt Anh Tuấn lúc này mới nhận ra bản thân đã mất cảm giác ở chân trái, khi nhìn xuống cậu chỉ mỉm cười "Ha...đổi một chân tớ để cứu cậu" "Không phải là quá hời rồi sao" "Lúc tớ thấy vậy...tớ đã rất hoảng, cơ thể tớ đã tự chuyển động" "Á Hiên...cậu đừng tự trách bản thân nữa" "Nếu lúc đó tớ chỉ đứng nhìn chiếc xe tải mất lái đó" "Tông vào cậu mà không làm được gì, lúc đó tớ sẽ rất trách bản thân mình" "Hức...hức...cái đồ ngốc này" "Đồ ngốc Anh Tuấn...cậu đúng là đồ ngốc" Lúc này bỗng Kiệt Anh Tuấn cảm thấy mệt mỏi và ngất đi "Anh Tuấn...Anh Tuấn" "Cậu sao thế?...Anh tuând" "Bác sĩ...bác sĩ như vậy là sao?" Lúc này bác sĩ nhìn vào vết thương và hét lên "Còn khi nào mới tới bệnh viện vậy?" "Nhanh lên...cậu ta sắp không ổn rồi" Nghe thấy điều này, Ngọc Á Hiên liền hốt hoảng nói với bác sĩ "Sắp không ổn...ông nói như vậy là sao?" "Vết thương cậu ta đang bị nhiễm trùng rồi, nếu còn không mau loại bỏ" "Cậu ấy sẽ tắt thở mất" "Không...không...Anh Tuấn" /Này...mau lái nhanh lên..mẹ khiếp, các người làm ăn kiểu đó sao?/ /Chết tiệt...sao bây giờ lại kẹt xe lúc này chứ/ /Cái gì cơ?/ Khi nhìn ra ngoài con đường đã kẹt đầy xe /Bệnh nhân đang nguy kịch lắm rồi/ Ngọc Á Hiên nắm lấy tay của Kiệt Anh Tuấn "Anh Tuấn...cậu phải ráng lên" "Sẽ còn một lúc nữa sẽ tới bệnh viện rồi" Ngọc Á Hiên vừa khóc, cô vừa nhìn ra ngoài nhìn con đường đầy ấp xe mà khóc trong bất lực "Không...Anh Tuấn, làm ơn... /Nắm chặt lấy bàn tay Kiệt Anh Tuấn/ Lúc này bỗng bên ngoài, khi tất cả nhìn ra ngoài, thì cảnh tưởng khiến mọi người đều có hy vọng trở lại
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau