Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau
/Ở công viên/ Khánh Vỹ Tĩnh và Thái Khôi Nguyên vội vàng chạy ra ngoài cổng /Điện thoại của Khánh Vỹ Tĩnh trong túi/ /Ting..ting/ /Chuông điện thoại/ /Kỳ thật, mình không gọi được cho cậu ấy/ "Vỹ Tĩnh..cậu chạy từ từ thôi" "Cậu không thấy khói ở ngoài kia sao?" "Chắc chỉ là cháy ở đâu thôi mà" "Cậu chạy nhanh thế làm gì" "Mình có rủ thêm Anh Tuấn tới đánh bóng chung" "Bây giờ chưa thấy cậu ấy đâu" "Mà còn có tai nạn ở ngoài kia, cậu không lo sao?" Thái Khôi Nguyên hốt hoảng "Cái gì?" "Anh Tuấn cũng đến sao" "Vậy chúng ta phải mau lên" Khánh Vỹ Tĩnh và Thái Khôi Nguyên bắt đầu tăng tốc /Khói bốc lên, cùng với những mãnh vỡ từ xe tải/ /Tho...tho/ Ngọc Á Hiên, cô thẩn thờ, thở mạnh trước mặt cô là chiếc xe tải đã đâm vào bức tường vỡ nát và còn bốc khói "Chuyện gì vậy?" "Hình như mình mém bị chiếc xe đó tông mà" "Á Hiên, cậu...không sao chứ?" Nghe thấy tiếng nói Ngọc Á Hiên mới dần dần hoàn hồn lại "Mình...không sao?" "Cậu...cậu đã cứu mình sao" Kiệt Anh Tuấn nghe thấy được, Anh mỉm cười và ngất đi "Này...này...Anh Tuấn" "Cậu sao vậy....?" Ngọc Á Hiên liên tục lay người Kiệt Anh Tuấn nhưng rồi tay cô dính thứ gì đó /Đưa lên/ /Run ray/ "Đây...máu....nhiều máu quá" "Nhiều máu quá" Ngọc Á Hiên lúc này mới nhìn thấy một chân của Kiệt Anh Tuấn đã bị chiếc xe nghiền nát "Không.. không" "Anh Tuấn...chân cậu" Ngọc Á Hiên run rẩy, cô loảng choạng đứng dậy tìm sự giúp đỡ "Có...có ai không" "Cứu...cứu với" "Có tai nạn ở đây, có người bị thương rất nặng" Lúc này cô quay sang kiểm tra xem Kiệt Anh Tuấn còn thở không "Tốt quá...cậu ấy vẫn còn thở" "Anh Tuấn, cậu ráng lên "Tớ sẽ cứu cậu ra khỏi đây" Ngọc Á Hiên cố gắng dùng sức để kéo Kiệt Anh Tuấn ra, nhưng vì chân cậu đang bị đầu xe ghim chặt bên trong Sức cô cũng không thể kéo cậu ấy ra "Chiếc xe...đúng rồi, mình chỉ cần lùi chiếc xe ra" Khi cô lại gần, chiếc xe đã chảy rất nhiều dầu "Không ổn, mình phải mau nhanh lên" Thái Khôi Nguyên và Khánh Vỹ Tĩnh lúc này cũng đã ra ngoài, cả 2 người khi nhìn thấy khung cảnh như chết lặng "Này...đừng đùa chứ" "Vụ này...coi bộ cũng lớn nha" Thái Khôi Nguyên lúc này vỗ vai Khánh Vỹ Tĩnh và chỉ "Này...kia không phải là Ngọc Á Hiên sao?" "Cậu ấy làm gì ở đó vậy?" "Này...Vỹ Tĩnh" Khi Thái Khôi Nguyên quay lại Khánh Vỹ Tĩnh đã chạy đi thật nhanh tới đó "Không được, phải mau kéo cậu ấy ra, chiếc xe sẽ nổ mất" Khi Ngọc Á Hiên định mở cửa xe thì /Túm lấy/ "Khánh.... Khánh Vỹ Tĩnh?" "Mau ra khỏi đây thôi" "Chiếc xe sẽ nổ mất" Khi Khánh Vỹ Tĩnh kéo Ngọc Á Hiên ra thì cô vũng vẫy giật ra "Không...không được, Anh Tuấn vẫn còn ở trong đó" "Cái gì cơ." "Anh Tuấn sao?" Ngọc Á Hiên lúc này chỉ vô chỗ Kiệt Anh Tuấn nằm Thái Khôi Nguyên lúc này cũng vừa tới "Chân..chân cậu ấy bị chiếc xe tải ghim chặt trong đó" Lúc này Khánh Vỹ Tĩnh chạy tới chỗ Thái Khôi Nguyên "Này...khi chiếc xe này lùi ra, lập tức cậu hãy mang Anh Tuấn ra khỏi đây ngay" "Còn cậu...thì sao?" "Không còn thời gian đâu, mau lên" Nói xong Khánh Vỹ Tĩnh liền chạy lên mở cửa xe "Trống...trống trơn?" "Chiếc xe này không có người điều khiển sao?" "Kệ đi...phải mau lên mới được" Sau đó Khánh Vỹ Tĩnh điều khiển khiến chiếc xe lùi ra, Thái Khôi Nguyên cũng đỡ lấy Kiệt Anh Tuấn và đưa cậu ấy ra "Vỹ Tĩnh, cậu mau ra khỏi đó đi" "Đã mang Anh Tuấn ra ngoài rồi" Nghe xong Khánh Vỹ Tĩnh liền nhảy ra khỏi xe, khi cậu chạy ra xa được một đoạn /Bum/ Chiếc xe tải phát nổ thật to, khiến cho những cửa tiệm ở gần đó đều cháy Xe cứu hoả và xe cứu thương cũng đã tới 5 phút sau, những người lính cứu hỏa đã khống chế được ngọn lửa Còn về Kiệt Anh Tuấn, cậu đã được sơ cứu tại chỗ và được xe cấp cứu chở đi
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau