Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau
/Tiếng còi/ Ở ngoài là một đoàn xe cảnh giác giao thông đang dọn dẹp đường cho xe cấp cứu "Đây...đây...là" Ngọc Á Hiên khi nhìn ra ngoài ở phía sau, liền thấy bóng dáng của Khánh Vỹ Tĩnh và Thái Khôi Nguyên đang dí theo phía sau "Này...này, cậu lái chậm thôi Vỹ Tĩnh" Thái Khôi Nguyên hoảng sợ, 2 tay nắm chặt vào đuôi xe moto mà Khánh Vỹ Tĩnh đang lái "Này...chậm...chậm lại" "Cậu ồn ào quá rồi đấy" "Vỹ Tĩnh...Khôi Nguyên?" Lúc này 2 người nhìn thấy Ngọc Á Hiên liền quơ tay "Ả Hiện..." "Á...Hiênnn" "Cậu đừng hét nữa, cậu ấy không nghe gì đâu" Ngọc Á Hiên mỉm cười vẫy tay chào lại với Thái Khôi Nguyên và Khánh Vỹ Tĩnh "Chẳng lẽ... đoàn cảnh sát này là do 2 người họ" Nhờ sự trợ giúp từ đoàn cảnh sát giao thông, chiếc xe cứu thương nhanh chóng tiến thẳng vào bệnh viện /Mau...mau/ /Bệnh nhân nguy kịch lắm rồi/ Kiệt Anh Tuấn nhanh chóng được đưa vào trong bệnh viện với trạng thái nguy kich Nội vàng/ /Phòng cấp cứu/ "Xin lỗi em, em không được vô phòng cấp cứu" "Em hãy ở ngoài đợi nhé" Ngọc Á Hiên không còn cách phải ngồi đợi ở ngoài, cô nắm chặt lấy tay, trong lòng bồn chồn không thể ngồi im một chỗ "Anh Tuấn...cậu không thể bị sao" Ngọc Á Hiên liên tục suy nghĩ lại cảnh lúc Kiệt Anh Tuấn lao tới cứu cô 30 phút sau /Chuyển màu/ /Mở cửa/ "A...bác sĩ" Bác sĩ bước ra từ phòng cấp cứu, Ngọc Á Hiên thấy liền chạy nhanh tới hỏi "Bác sĩ..." "Anh Tuấn...cậu ấy sao rồi ạ" "Cô bé là bạn học của cậu ấy sao?" /Gật đầu/ "Haizz" "Có thể nói, cậu ấy hiện giờ đã không sao và đang trong quá trình hồi phục" "Tốt...tốt quá" Ngọc Á Hiên nghe vậy liền có chút thở phào nhẹ nhõm "Nhưng..." "Nhưng sao ạ?" "Vì chân trái của cậu ấy đã bị nát hết" "Nên chúng tôi đã phải loại bỏ đi chân trái của cậu ấy" "Sao....S..sao." "Loại...loại bỏ sao?" "Ừm...vì không được chữa trị kịp thời, chân phải của cậu ta cũng đã bị yếu đi" "Có thể...cậu ấy phải ngồi xe lăn một thời gian dài" "Không...không thể nào" Ngọc Á Hiên cô ôm lấy mặt, lúc này cô quay ra nhìn phòng cấp cứu liền chạy vô Kiệt Anh Tuấn đang nằm trên giường bệnh, cậu đang được thở oxi qua máy, chân trái của cậu đã bị cắt bỏ, chân phải cũng băng bó rất nhiều Ngọc Á Hiên run rẩy đi tới cạnh Kiệt Anh Tuấn "Đồ ngốc...Anh Tuấn cậu đúng là ngốc" Lúc này Kiệt Anh Tuấn và Thái Khôi Nguyên vội vã chạy tới, cả 2 cũng phải im bật khi thấy tình trạng của Kiệt Anh Tuấn "Anh Tuấn...cậu...cậu ấy" Cả 2 nhìn thấy Ngọc Á Hiên đang ngồi cúi mặt liền đi tới hỏi "Á Hiên...cậu ấy" Ngọc Á Hiên sau đó liền kể lại mọi thứ cho cả 2 "Là lỗi của mình...tất cả là lỗi của mình" "Vì cứu mình mà cậu ấy" "Cậu ấy...hức..hức" Khánh Vỹ Tĩnh và Thái Khôi Nguyên chỉ im lặng nhìn Kiệt Anh Tuấn Lúc này Thái Khôi Nguyên liền kéo Khánh Vỹ Tĩnh ra ngoài "Vỹ Tĩnh...bây giờ chúng ta phải nói sao với mẹ cậu ấy đây?" "Mẹ cậu ấy?" "Ừm...cậu nhớ tớ đã tìm hiểu nhà cậu ấy chứ" "Cậu ấy sống chung với mẹ từ nhỏ, 2 mẹ con cậu ấy luôn dựa vào nhau để sống" "Cha của cậu ấy đã mất trong một vụ tai nạn" "Chưa kể nhà cậu ấy lại..." "Chết tiệt...mẹ cậu ấy khi biết tình trạng sẽ rất sốc mất" Khánh Vỹ Tĩnh nâm chặt lấy tay "Để tớ đi nói chuyện với gia đình cậu ấy" "Tớ sẽ lo hết tiền thanh toán và điều trị cho cậu ấy" "Không để tớ" Ngọc Á Hiên lúc này lên tiếng khiến Khánh Vỹ Tĩnh và Thái Khôi Nguyên bất ngo "Hãy để tớ, tớ sẽ đi nói chuyện với mẹ cậu ấy" "Á Hiên, cậu đã nghe hết những điều bọn tớ đã nói sao?" "Ừm"
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau