Khi tới nơi đó là một quán coffee trong nhà, Nhâm Ánh Tuyết đã đặt một phòng ở đây... không gian rất yên tĩnh 
/Cốc..cốc...cốc/ 
"Mời vào" 
Khi bà Nhâm mở cửa ra nhìn thấy người phía trước khiến bà vui đến nỗi 2 khoé mắt bà đã có nước mặt chảy ra 
"Ánh Tuyết, thật sự là con sao" 
Nhâm Ánh Tuyết 2 mắt sáng lên, cười rất tươi khi nhìn thấy bà Nhâm, cô ngay lập tức nhào vào ôm bà Nhâm 
"Mẹ..mẹ" 
"Con nhớ mẹ lắm...con nhớ mẹ lắm" 
Bà Nhâm ôm lấy Nhâm Ánh Tuyết xoa xoa vỗ vỗ 
"Ừm...mẹ cũng nhớ con lắm...mẹ tin rằng con vẫn còn sống mà" 
"Và bây giờ thật sự con đang ở trước mặt mẹ" 
"Mẹ rất vui.. Ánh Tuyết mẹ thực sự rất vui" 
Nhâm Ánh Tuyết khóc nức nở khi cô ôm lấy bà Nhâm 
"Mẹ. mẹ..con có rất nhiều chuyện muốn nói với mẹ" 
Sau đó Nhâm Liều Phương dìu bà Nhâm lên ghế và cùng vui vẻ nói chuyện 
"Ánh Tuyết, bấy lâu nay con đã ở đâu...đã sống như thế nào?" 
"Mau. mau kể mẹ nghe" 
"Mẹ...ngày hôm đó...khi con đang chuẩn bị nấu ăn thì ở ngoài" 
"Có xảy ra một vụ bắt cóc, con không biết chuyện gì khi ra ngoài xem" 
"Thì bỗng bọn họ thấy con và lao tới bắt con đi" 
"Khi tới chỗ quảng trường thì xảy ra một vụ tai nạn rất to...con nhờ đó thoát được" 
"Khi đang chạy...thì con có thấy một người phụ nữ bị mắc kẹt ở trong đó" 
"Nên con đã tới cứu cô ấy" 
"Cứu một 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-chuong-ngay-dong/3644701/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.