"Được.. được" 
"Ánh Tuyết, ta mừng lắm...ta cứ tưởng con sẽ không trở về nữa.." 
"Mẹ...con cũng rất nhớ mẹ và Phương Phương" 
"Bây giờ con phải cúp máy đây...sáng mai con sẽ gọi điện lại cho mẹ" 
"Được..được..chào con Ánh Tuyết" 
Khi cúp máy, bà Nhâm ngồi quy xuống bên cạnh tường tay ôm lấy mặt, những giọt nước mắt chảy dài trên 2 bên má của bà Nhâm 
"Ánh Tuyết.... Ánh Tuyết...con của ta" 
Sau một lúc bà Nhâm liền đi rửa mặt xong về phòng, khi thấy bà Nhâm về, Nhâm Liễu Phương chạy hớn hở cùng với bộ đồ học sinh mới toanh khác xa với bộ đồ rách nát cũ của cô 
"Bà..bà xem bộ độ cháu mặc có vừa không" 
"Phương Phương, cháu mặc bộ đồ này rất đẹp đó" 
"Hihi...mà bà ơi...hồi nãy bà nói chuyện với ai mà lâu quá vậy" 
Bà Nhâm nghe câu hỏi xong liền đơ ra một lát, bà đang suy nghĩ có nên nói cho Nhâm Liễu Phương biết về chuyện mẹ của cô đã trở về chưa 
"Không chỉ là mấy người bạn của bà thôi..." 
"Da... bà đồ nhiều mồ hôi quá" 
"Chắc do bên ngoài nóng quá thôi, Phương Phương bây giờ chúng ta đi ngủ nào, mai cháu còn phải đi học" 
"Dạ vâng" 
"Mai còn phải dậy sớm nữa" 
Nhâm Liễu Phương háo hức lên giường, nhưng cô liên tục nghĩ đến ngày mai mang cho cô một came giác hồi hộp đến mức không thể nào ngủ được 
Sáng hôm sau, trên chiếc giường rộng rãi cùng với đó là Nhâm Liều Phương đang ngủ say mê nhìn giống như những 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-chuong-ngay-dong/3644700/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.