Địch Đình Vụ bất lực nhìn chiếc xe đang đi xa quay sang nhìn lại chiếc cửa đang bị khóá gãi đầu 
"Chết tiệt, bây giờ làm sao để phá cánh cửa này đây chứ?" 
"Chú Khánh...chú cũng ác lắm.rõ ràng là sợ phu nhân biết nên không dám phá" 
Khi Địch Đình Vụ đang ôm đầu suy nghĩ thì anh như nhận ra gì đó anh nhìn vào cái cửa sổ ở trên đó 
"Đúng rồi.. nếu mình không vào cửa chính được, thì mình trèo vào cửa sổ mới được" 
Nói xong anh liền nhìn ngó xung quanh xem có ai không, vì là cánh tay phải của Khánh Hữu Tuấn có thể nói thân thủ của anh rất nhanh 
Ngay lập tức anh đã trèo lên được cửa sổ dùng theo hòn đá mang theo đập mạnh 
"Bụp" 
Tiếng cửa sổ vang lên rất to nhưng may là không một ai chú ý tới 
"Phù... hên quá không ai chú ý" 
"Tck. đã mở được cửa, mình phải gọi cho chú Khánh mới được" 
Tiếng điện thoại vang lên 
"Alo, Giám đốc đã mở được cửa rồi ạ" 
"Tốt lắm, ta tới ngay, ngươi đợi ở đó" 
Khánh Hữu Tuấn lập tức liền phóng xe trở về, khi tới nơi ông xuống xe ném cho Địch Đình Vụ một chai nước 
"Chụp lấy" 
"Cảm ơn giám đốc" 
Sau đó cả 2 cùng đi vô, khi Địch Đình Vụ sắp đi vô thì bị Khánh Hữu Tuấn ngăn lại 
"Ngươi, Đứng ở ngoài đi" 
"Da?" 
"Ngươi đứng ở ngoài canh đi" 
Địch Đình Vụ đứng ngơ ngác khi thấy Khánh Hữu Tuấn đóng cửa lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieng-chuong-ngay-dong/3644691/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.