Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau
Khi Khánh Hữu Tuấn lật đến cuối quyền sổ thì thấy một dãy số kỳ lạ "Dãy số gì đây...đây giống như số điện thoại của ai đó" "Mình phải hỏi Tuyết Nhu mới được.." Khánh Hữu Tuấn nhìn lên đồng hồ "Đã trễ như vậy rồi sao?" "Chắc mình chỉ mang cuốn nhật ký và dãy số này theo" "Lần sau mình sẽ dẫn Tuyết Nhu tới thu xếp" Khánh Hữu Tuấn bước ra ngoài, bên ngoài Địch Đình Vụ ngồi rất tủi thân ở dưới, miệng liên tục lẩm bẩm gì đó "Giám đốc...khi nào mới ra đây..đã trễ vậy rồi" "Tại sao mình lại phải ngồi đây chứ...đúng vậy mình phải đi vô thôi" Địch Đình Vụ vừa đứng dậy quay mặt lại thì thấy một ai đó quen thuộc "Ngươi cũng gan lắm nhỉ Đình Vụ" "Giám..giám đốc" "Ngươi được lắm..thôi bây giờ chúng ta đi về" Khánh Hữu Tuấn bước tới đặt tay lên vai Địch Đình Vụ nở nụ cười hơi ác "Lát nữa sẽ có việc cho ngươi đây" "Suy nghĩ Địch Đình Vụ "Thoii xong mình rồi'"'' Trên xe Khánh Hữu Tuấn kể lại cho Địch Đình Vụ nghe về những chuyện trong nhật ký "Ngươi có biết nhà tù đó là nơi nào không" "Hmm, một nơi có vùng đất rộng... lại còn giống nhà tù sao" "Xin lỗi giám đốc...tôi không biết nơi nào giống vậy" "Nhưng..." "Nhưng sao?" "Nếu là một nơi giống nhà tù mà lại có vùng đất rộng" "Thì là nhà tù Diễm Khắc ở dưới lòng đất chuyên nhốt những tù nhân mức án tử hình" "Nhưng vì có một số chuyện xảy ra nên nơi đó đã bỏ hoang từ lâu" "Nơi đó ở đâu?" "Nơi đó ở thành phố B ở bên cạnh mình ạ" Khánh Hữu Tuấn trầm tư suy nghĩ "Nếu như dùng để nhốt người nơi không ai biết lại bị bỏ hoang" "Thì nơi đó là nơi lý tưởng" "Được rồi lần sau ngươi sẽ đi cùng ta đến đó" "Vâng. theo ý giám đốc" "Đình Vụ ở nơi không người cứ gọi ta là chú Khánh" "Vâng chú Khánh" "Chú Khánh bây giờ chúng ta đi đâu ạ" "Hmm trước tiên nên về biệt thự trước, ta có chuyện cần nói cho bà Nhâm" Khi 2 người về tới cũng đã 6h chiều, khi bước vô thì Khánh Vỹ Tĩnh và Nhâm Liễu Phương đang ngồi ở phòng khách chơi "Ba/Chú đã về" "Ừm.2 đứa ở nhà ngoan chứ" "Dạ vui lắm..sáng trác quản gia dẫn bọn con đi chơi và mua đồ nữa" Lúc này bà Nhâm nghe thấy tiếng cũng từ cầu thang đi xuống "Hữu Tuấn cậu đã về rồi" "Bà Nhâm, bây giờ bà rảnh không chúng ta cùng lên phòng nói chuyện" Bà Nhâm có vẻ bất ngờ trước thái độ của Khánh Hữu Tuấn nhưng mà rất đúng ý bà Nhâm "Được... được, tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu" "Mời bà" Khi 2 người lên phòng của Khánh Hữu Tuấn, cả 2 đều ngồi xuống rồi bà Nhâm lên tiếng "Cậu Khánh, cậu nhớ đến ngày vợ cậu xảy ra tai nạn không" "Bà Nhâm...bà hỏi ý này là" Bà Nhâm nắm chặt 2 tay căng thẳng "Thật ra...con tôi, Ánh Tuyết mẹ của Phương Phương cũng biến mất vào ngày đó" "Cái gì?" "Bà nói thật chứ?" "Vâng tôi đã hỏi cô người hầu về ngày hồm xảy ra tai nạn cùng với ngày mà Ánh Tuyết đột nhiên biến mất" Khánh Hữu Tuấn nghe xong cũng không tỏ ra gì bất ngờ lắm liền đưa cho bà Nhâm nghe về cuốn nhật ký "Đây...đây là" "Bà hãy xem đi đây là cuốn nhật ký mà vợ tôi đã viết lại khi cô ấy biến mất" "Trong đó.cô ấy có kể về một cô gái tên là Nhâm Ánh Tuyết" "Ban đầu tôi nghe đến họ Nhâm nên tôi cũng nghĩ là mẹ của Phương Phương, nhưng tôi không chắc lắm nên mới tìm bà đề hỏi" "Và còn đây nữa...ở phía sau cuốn sổ, có một dãy số điện thoại" "Hiện giờ tôi không biết cô ấy ở đâu...nhưng nếu Tuyết Nhu còn sống thì có thể rắng" "Con bà, mẹ của Phương Phương vẫn còn sống" Bà Nhâm nghe đến đây 2 bên mắt bà nước mắt đã dần chảy xuống "Tốt quá...thực sự tốt quá" "Ánh Tuyết con thật sự vẫn còn sống" Khánh Hữu Tuấn đi tới bên bà Nhâm "Bà đừng lo, tôi sẽ đích thân đi tìm cô ấy.thể nên bà đừng lo nhiều quá" "Cậu Khánh...tôi cảm ơn cậu, thực sự cảm ơn...gia đình tôi luôn biết ơn cậu" "Bà Nhâm bà đứng lên đi, bây giờ tôi phải trở về bệnh viện chăm Tuyết Nhu" "Được được rồi" Bất ngờ ở bên ngoài có tiếng chén bể, Khánh Hữu Tuấn lập tức mở cửa ra thì thấy Nhâm Liếu Phương đang đứng che miệng khóc nức nở
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96
Chương sau