Mọi người đều nhìn Lạc Tú, chờ Lạc Tú quyết định.
“Người mà tôi muốn giết, cho dù thiên vương có tới đây cũng không cứu được.” Lạc Tú không hề quan tâm.
"Hừm, nếu hôm nay mày giết tao, mày sẽ là tội nhân!"
"Chính mày là người đã làm hại toàn bộ Tây Tạng!"
“Bởi vì mày gián tiếp gây ra chuyện trên địa bàn Tây Tạng, Hoa Hạ sẽ thua trong cuộc luận võ này!” Lạp Bố Ương Tông uy hiếp.
"Giáo quan Lạc, xin hãy dừng lại. Đại sư Lạp Bố Ương Tông nói đúng. Nếu cậu làm điều này, cậu sẽ là một tội nhân." Một người nào đó đứng lên và nói.
"Giáo quan Lạc, cậu đang mạo hiểm chống lại cả thiên hạ đấy."
“Giáo quan Lạc, một kẻ thù mạnh đang tấn công, chúng ta nên đoàn kết lại, không nên để xảy ra xung đột nội bộ bây giờ.” Nhiều người bắt đầu thuyết phục.
Thật vậy, nếu Lạc Tú làm điều này, anh sẽ là một tội nhân ở khu vực Tây Tạng này.
Bởi vì sự kiện Liên Hoa là một sự kiện lớn, là đại cục thật sự.
Không có ân oán cá nhân nào có thể so sánh với sự kiện trọng đại như vậy, làm sao một quốc gia lớn lại có thể bị bọn đạo chích coi thường chứ?
“Hahaha!” Lạc Tú đột nhiên tức giận cười to.
"Hắn đi mời sư phụ không phải là chuyện nên làm sao?"
“Không phải là bổn phận và trách nhiệm của người được gọi là thượng sư Kim Cang sao?” Lạc Tú chế nhạo.
"Nếu tôi giết hắn, sư phụ của hắn sẽ không tới ư?"
"Các người nói cho tôi biết, đây là đạo lý gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337558/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.