Lúc này, tất cả mọi người đều có chút sững sờ.
Lạp Bố Ương Tông giữ một vị trí cao cả trong lòng họ, pháp lực vô biên, sao có thể thua được chứ?
Sao lại chật vật thế này?
"Mày phá hủy kinh luân của tao, phế pháp lực của tao, mày sẽ rơi vào địa ngục mãi mãi vì tội lỗi của mày!"
“Đại sư hả?” Lạc Tú vung tay một lần nữa.
“Được ngàn người tôn thờ hả?” Lạc Tú lại tát vào mặt hắn.
Bây giờ Lạc Tú không chỉ đánh vào mặt của Lạp Bố Ương Tông, mà còn đánh vào mặt của tất cả mọi người có mặt ở đây.
Người mà họ tôn sùng lại bị Lạc Tú đánh như cháu trai.
Điều này gây ra sự xấu hổ trên khuôn mặt của mọi người.
“Tao xem hôm nay mày sống sót ra khỏi khu vực Tây Tạng như thế nào!” Mặc dù bị Lạc Tú đánh gãy răng, Lạp Bố Ương Tông vẫn nói một cách tàn nhẫn.
“Mày lo cho bản thân mày đi.” Lạc Tú chế nhạo, nắm lấy cánh tay của Lạp Bố Ương Tông và siết chặt.
"Aaa." Một tiếng hét vang lên, làm cho sắc mặt của nhiều người tái nhợt.
“Mày muốn chết sao, các người còn thất thần làm gì đấy?” Lạp Bố Ương Tông nghiến răng nghiến lợi.
“Cùng nhau tiến lên giết hắn, tao không tin hắn lại dám giết nhiều người như vậy giữa thanh thiên bạch nhật.” Lạp Bố Ương Tông nhắc nhở.
Ngay khi những lời này thốt ra, rất nhiều người đều bừng tỉnh lại, bọn họ vừa mới bị Lạc Tú làm cho kinh ngạc, hiện tại lại bị Lạp Bố Ương Tông nhắc nhở, hàng trăm người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/337557/chuong-288.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.