Tượng Quan Âm tám tay quá đồ sộ, giống như bay trong mây, toàn thân có ánh vàng rực rỡ, trông thật uy nghiêm.
Chỉ cần dựa vào nội kình đã có thể đạt đến trình độ này, đúng thật là bậc thánh nhân siêu phàm.
Thảo nào Dương Thiên Cương lại kiêu ngạo và tự tin đến vậy.
Lúc này, không chỉ người dân ở thôn Bạc, mà ngay cả người dân ở thành phố Bạc cũng nhìn thấy Phật Bà Quan Âm tám cánh tay này.
Trước đó là rồng vàng bay lên trời, nay lại có thêm một vị Quan Âm tám tay hiện thế, rất nhiều người đã quỳ lạy, biết có chuyện kỳ lạ.
Dương Thiên Cương kiêu hãnh đứng giữa trán Quan Âm và nhìn Lạc Tú với nụ cười khẩy.
Một vị Quan Âm tám tay khổng lồ như vậy thực sự có thể chấn động núi lở.
“Hãy xem sức mạnh thực sự đây!” Tóc của Dương Thiên Cương không có gió mà tự bay phấp phới, tựa như trở lại chiến trường năm xưa, một mình lão càn quét vạn quân.
Chỉ một mình lão mà khiến cho mười vạn đại quân không dám bước tới, một kẻ làm quan cả họ được nhờ.
Đó là trận đánh vẻ vang của lão, nhưng tiếc rằng nó không thể được ghi vào sử sách, cũng không thể được thế giới ca tụng.
Nhưng lão còn nhớ rõ chỉ cần một cái vung tay, mặt đất bị xé nát, dãy núi bị chém đứt, đối thủ bị đánh tan tác ngàn dặm!
Đã lâu lắm rồi lão không động đến tuyệt thế võ công này, giờ đây khi sử dụng lại, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vuong-tai-xuat/2882400/chuong-424.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.