Chương trước
Chương sau
Mặt đất nứt ra, cả ngọn núi đều đang tan chảy, như thể đây là một núi băng, bị tan chảy ngay tức khắc.

"Tôi phải để cho cậu mở mang tầm mắt, thế nào là võ thánh.” Không ngờ trong đôi mắt của Dương Thiên Cương lại hiện lên ánh vàng.

Lão chỉ là võ giả mà thôi, chứ không phải là người tu pháp, nhưng không ngờ bây giờ trong đôi mắt lại hiện lên ánh vàng, chắc chắn lão có thể so bì với người tu pháp.

Bây giờ Dương Như Vũ đã bị Lạc Tú ném sang một bên, nhưng ánh mắt của cô ta lại tràn đầy oán hận, thậm chí là thù hằn nhìn Lạc Tú.

“Anh phải chết, hơn nữa tôi còn muốn lột da tróc thịt anh, dám đối đầu với võ thánh ư? Anh chỉ có một con đường chết mà thôi.” Dương Như Vũ hung ác nói với Lạc Tú.

Cô ta đã hoàn toàn bị tàn phế, mà mọi thứ đều do Lạc Tú ban tặng.

Nhưng chắc chắn lão tổ sẽ báo thù cho mình.

Dương Thiên Cương nhìn xuống Lạc Tú, lão vốn không muốn gây ra động tĩnh lớn như vậy, nhưng bây giờ lão lại muốn nghiền ép Lạc Tú tại đây, để Lạc Tú hiểu rõ, rốt cuộc anh đã trêu chọc sự tồn tại không nên trêu chọc nào.

Dương Thiên Cương ngưng tụ một chiếc roi dài màu vàng trong lòng bàn tay, rồi nó dần dần to ra.

Cuối cùng lại giống như một con cự long.

Đuôi rồng bị Dương Thiên Cương nắm trong lòng bàn tay, còn đầu rồng đang giận dữ gầm lên.

Rất nhiều người ở thôn Bạc ngạc nhiên nhìn ra sau núi.

Bọn họ không thể nhìn thấy Dương Thiên Cương, bởi vì khoảng cách quá xa.

Nhưng bọn họ lại có thể nhìn thấy con kim long kia.

Nhất thời, mọi người đều quỳ rạp xuống đất, như thể đã nhìn thấy thần tiên.

Nếu có thể nhìn thấy Dương Thiên Cương, e rằng mọi người đều phải kinh ngạc, bởi vì bản lĩnh này đã thông thần rồi, sức lực của con người làm sao có thể chống lại được?

Dùng nội kình để ngưng tụ một con cự long, nếu Dương Thiên Cương sống ở thời cổ đại, e rằng cũng là sự tồn tại bất khả chiến bại.

Phần nội lực này quá thâm hậu, như đại dương bao la.



Đôi mắt của Dương Thiên Cương lạnh lẽo, nhìn Lạc Tú, rồi mang theo lửa giận, dứt khoát quất roi rồng về phía Lạc Tú.

Nói là quất, không bằng nói là đập.

Một roi này sẽ không đánh chết Lạc Tú, bởi vì Dương Thiên Cương đã khống chế tốt sức lực, nhưng chắc chắn có thể đánh Lạc Tú đến mức lột da tróc thịt, gãy xương đứt gân.

Nhưng khi cây roi này quất xuống, Lạc Tú lại chẳng thèm liếc nhìn.

Thậm chí còn không hề né tránh.

Mà để mặc cho cây roi này quất xuống, chỉ thấy trên người Lạc Tú cũng hiện lên tầng ánh vàng nhàn nhạt.

Đó chính là Kim Cương Lưu Ly Thể.

“Hừ, cậu có thể đỡ nổi một chiêu này của tôi ư?” Dương Thiên Cương nhìn thấy ánh vàng nhàn nhạt trên người Lạc Tú.

Còn tưởng rằng đó là nội kình hộ thể của Lạc Tú.

Chỉ là nội kình hộ thể, làm sao có thể đỡ nổi chiêu thức tuyệt thế này của lão?

Cây roi rồng của lão thậm chí còn có thể giết chết người thông thần.

Không biết bao nhiêu tông sư và cao thủ hóa cảnh đã bị cây roi rồng này quất đến mức tan thành mây khói.

"Rầm!"

Mặt đất cũng bị chấn động đến mức rung chuyển, hàng loạt cây đại thụ nhất thời đổ sập.

Núi lở đất rung.

Nhưng sau khi khói bụi tan đi, cây roi dài của Dương Thiên Cương đã vỡ vụn từng mảnh.

Dương Thiên Cương nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Lạc Tú vẫn còn nguyên vẹn ở trước mặt.

Lão cho rằng cùng lắm Lạc Tú cũng chỉ là cao thủ nội kình mà thôi.

Nhưng bây giờ, lão đã hoàn toàn chết lặng.

Bởi vì lão chắc chắn anh không phải là cao thủ nội kình đơn giản như vậy, bằng không làm sao có thể đánh vỡ roi rồng của mình?

Dù gì lão cũng là võ thánh.

“Rốt cuộc cậu là ai?” Cuối cùng Dương Thiên Cương cũng nhìn thẳng vào Lạc Tú.

“Lạc Vô Cực.” Lạc Tú hờ hững đáp.

“Cậu chính là Lạc Vô Cực ư?” Dương Thiên Cương nhất thời biến sắc, mà Dương Như Vũ cũng lấy làm kinh ngạc.

Lạc Vô Cực.

Chính là người đứng đầu Thiên Long Bảng Hoa Hạ mà Chu Càn Khôn định khiêu chiến.

Thảo nào anh có thể đánh bại Dương Như Vũ chỉ với một đòn.



Thảo nào anh có thể mạnh mẽ chống đỡ roi rồng của mình.

“Ha ha, tôi đã đánh giá thấp cậu rồi.” Dương Thiên Cương chắp hai tay ra sau lưng, đứng trong hư không.

“Nhưng trước mặt Dương Thiên Cương tôi, cậu vẫn chưa đủ trình độ đâu.” Dương Thiên Cương vẫn rất tự tin.

Cho dù lão đã biết Lạc Tú là Lạc Vô Cực.

Cũng biết anh chính là người đứng đầu Thiên Long Bảng Hoa Hạ, nhưng Dương Thiên Cương vẫn cực kỳ tự phụ.

Động tĩnh ban nãy chỉ là hành động tùy ý của lão mà thôi.

Lão hoàn toàn chưa thể hiện thực lực thực thụ của mình.

Dù gì lão cũng là võ thánh, càng là sở trưởng Sở Tài Quyết Vũ Lực, đại diện cho minh chủ võ lâm ngày xưa.

Làm sao có thể chỉ có chút bản lĩnh như vậy?

“Được, khá lắm, đáng để bổn tỏa nghiêm túc ra tay với cậu.” Dương Thiên Cương cười lớn.

“Nhưng tiếc rằng ông không đáng để tôi nghiêm túc ra tay với ông.” Lạc Tú lắc đầu nói.

"Ngông cuồng, quả thật quá ngông cuồng."

“Thảo nào cậu có thể nói ra những lời ngông cuồng như thể cả thế giới đều là kẻ địch.” Dương Thiên Cương Dương khinh bỉ nhìn Lạc Tú.

Chỉ là người đứng đầu Thiên Long Bảng Hoa Hạ, không ngờ cũng dám nói ra câu mình không đáng để anh nghiêm túc ra tay?

Câu nói này ngông cuồng đến cỡ nào chứ?

Ở thời đại nhà Thanh, trừ phi là những người tu pháp thật sự lợi hại kia, bằng không ở thời đại đó.

Dương Thiên Cương chính là người đứng đầu thiên hạ.

Nhưng lão cũng không dám nói ra những lời ngông cuồng như thể cả thế giới đều là kẻ địch này, dù là bây giờ, lão còn lợi hại hơn cả thời đại nhà Thanh, cũng không dám nói ra những lời này.

Hơn nữa cuộc đời của lão vô cùng huyền thoại, lão từng làm thị vệ cầm đao ngự tiền của hoàng đế nhà Minh.

Càng là người dạy bảo cho vài võ trạng nguyên thời nhà Thanh.

Thậm chí Tô Khất Nhi – ăn mày trạng nguyên thời nhà Thanh kia cũng do một tay lão dạy bảo.

Có thể thấy lão cực kỳ có bản lĩnh.

Dù gì lão cũng đã sống lâu như vậy, giết chết vô số thiên tài và cao thủ.

Thậm chí ngay cả thái tử ngày trước cũng do lão giết.

Cuộc đời lão đã trải qua vô số lần chinh chiến, có thể nói là lão quái vật thực thụ.

Nhưng lão chưa bao giờ gặp người ngông cuồng như Lạc Tú.

Hơn nữa dù là nhân vật ở cấp độ võ thánh, lão cũng đã tàn sát vài người.



Có thể nói, Dương Thiên Cương mới là cao thủ thực thụ.

Dù gì võ thánh cũng là sự tồn tại vượt quá giới hạn tuổi thọ của con người.

Người ta từng đồn đại rằng, ngay cả Trương Tam Phong cũng chỉ sống hơn một trăm ba mươi tuổi, được gọi là Thái Cực tông sư, những năm cuối đời đã đạt đến hóa cảnh, thậm chí đã bước nửa bàn chân vào võ thánh, cũng chẳng đáng là gì so với Dương Thiên Cương.

Dù gì lão cũng đã hơn ba trăm tuổi rồi.

Chỉ riêng độ tuổi này thôi đã đủ dọa người rồi.

Do đó, tất nhiên Dương Thiên Cương có sự tự tin này.

Bây giờ Dương Thiên Cương cười khẩy nhìn Lạc Tú.

"Này, tôi sẽ cho cậu mở mang tầm mắt, thế nào mới là sức mạnh thực thụ."

Dứt lời, Dương Thiên Cương từ từ duỗi cánh tay ra, vẽ một đường trong hư không.

Nhất thời nội kình màu vàng đầy trời giống như sợi tơ, có thể nối liền trời đất.

Không thể không nói, chỉ riêng chiêu thức này, Dương Thiên Cương đã lợi hại hơn hầu hết người thông thần rồi.

Những sợi tơ màu vàng đầy trời này không ngừng hội tụ, quấn lấy nhau.

Rồi bóng người màu vàng cao như ngọn núi xuất hiện ở sau lưng Dương Thiên Cương.

Đó chính là Quan Âm tám tay.

Cho dù Dương Thiên Cương là người tu pháp thì chiêu thức này đã được xem là vô cùng mạnh mẽ và chấn động lòng người.

Huống chi đây là do nội kình ngưng tụ, chứ không phải là linh lực, có thể thấy ngưng tụ ra Quan Âm tám tay cao lớn như ngọn núi, rốt cuộc Dương Thiên Cương này đáng sợ đến nhường nào.

Lạc Tú lắc đầu, thảo nào đối phương lại nói một cách chắc nịch như vậy.

Bản lĩnh này, cho dù là người tu pháp ở cấp độ thức tỉnh, e rằng cũng bị thua thiệt hoặc bị thương, không hổ là võ thánh, quả nhiên không hề tầm thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.