Chương trước
Chương sau
Năm nay thành Lạc Tiên náo nhiệt phi phàm, năm trăm viên Trúc Cơ đan đã dẫn tới vô số tu sĩ Luyện Khí kỳ, khiến cho thị trường phát triển mạnh mẽ.Nhất là một tháng trở lại đây, số linh thạch mà các tu sĩ mang tới khiến cho đám thương gia cười không khép miệng lại được.

Một tu sĩ cường tráng dị thường đang ngồi trong Sơn Hải lâu, nhàn nhã tự tại uống rượu, ngắm nhìn đám người lui tới trên đường.

Tu vi Luyện Khí hậu kỳ, thân thể cường tráng đến rợn người, toàn thân làcơ bắp rắn chắc, cánh tay còn to hơn cả đùi của một tráng hán bìnhthường. Điểm duy nhất không hài hòa là làn da quá trắng, cảm tưởng chỉcần bôi một lớp phẩm màu là sẽ giống hệt một con vịt nướng béo ngậy thơm ngon.

Người này buộc tóc sơ sài, ngũ quan tục tằng nhưng khôngxấu xí, hấp dẫn khá nhiều ánh mắt lửa nóng của các nữ tu sĩ. Tu sĩ nàythật khiến cho người ta có cảm giác an toàn.

Lúc này, từ dưới lầu một gã tu sĩ trung hậu đi lên, nhìn lướt qua những bàn cạnh cửa sổ,phát hiện chỉ có bàn này là có một mình tráng hán này ngồi còn những bàn khác đều có ít nhất hai người. Trên bàn tráng hán còn có một con ếchBàn Vân đang không hề kiêng nể dùng đầu lưỡi nhanh chóng cuốn thức ăntrên bàn vào miệng. Nhìn người này, hắn có chút nghi hoặc, do dự một hồi mới đi tới trước mặt tráng hán, ôm quyền nói: “Vị đạo hữu này, tại hạlà Hoa Khê của Thanh Thú môn. Bằng hữu của ta đã hẹn gặp mặt tại đây,nói là trên bàn cạnh cửa sổ còn đặt một con ếch Bàn Vân, không biết conếch Bàn Vân này có phải là của đạo hữu không?”

Tráng hán đặt lyrượu xuống, trong mắt tràn ngập thần sắc khinh bỉ, “Ếch Bàn Vân? Thứ này còn không phải là ngươi cho ta, giả vờ cái gì, còn không mau ngồixuống? Nếu không phải trong thành Lạc Tiên không cho tu sĩ đánh nhau thì ta đã sớm ném ngươi xuống lầu rồi.”

Nghe từ miệng tráng hán nàytruyền đến thanh âm nữ tử quen thuộc, Hoa Khê kinh hãi nhìn nàng, lắpbắp nói: “Ngươi… Ngươi là Kim Phi Dao. Ngươi sao vậy? Sao lại biến thành thế này? Mới hai năm không gặp mà ngươi đã gặp bất hạnh rồi. Ngươi muốn đoạt xá cũng phải tìm một nữ nhân chứ, kể cả thời cơ không thích hợp,không tìm được nữ nhân thì ngươi cũng nên chọn nam nhân nào bình thườngmột chút chứ. Ngươi nhìn cái thân thể mà ngươi đoạt xá này đi, thật sựkhiến ta giật mình.”

“Ngươi nói cái gì? Ai đoạt xá? Ta đây là bịtác dụng phụ sau khi ăn đan dược. Chờ ta Trúc Cơ xong là có thể khôiphục.” Kim Phi Dao liếc mắt nhìn hắn, chuyện bé tí mà cứ xé ra to.

Nhớ đến lúc bản thân mình lần đầu nhìn thấy sự biến hóa thì mức độ giậtmình cũng không hề nhỏ hơn hắn. Nói lại cũng thật dọa người, Kim Phi Dao đã ngồi trước gương khóc đủ ba ngày, cuối cùng mới nghĩ thông suốt. Đến lúc nàng bế quan xong, xuất hiện trong viện bốn mươi tư thì cũng dọacho người trong viện một trận, ai ai cũng cho rằng nàng đoạt xá, hạinàng phải tốn bao công sức giải thích.

Hoa Khê kéo ghế ra ngồi xuống, khó tin hỏi: “Ngươi ăn đan dược gì mà lạ bá đạo như vậy?”

Nghe thấy Hoa Khê hỏi như vậy, ánh mắt Kim Phi Dao lóe lên: “Cũng không phải là đan dược kỳ quái gì, là ta tình cờ kiếm được một đan phương có thểđề cao tu vi, cải tạo thân thể. Nghĩ rằng nếu thực lực tăng lên một bậcthì cơ hội chen vào danh sách năm trăm người đứng đầu cũng cao hơn mộtchút nên ta liền tự luyện một viên. Có thể là do trình độ luyện đan hữuhạn, đan dược tạo ra có chút thấp kém nên mới biến thành như vậy.”

Sau đó nàng cao giọng nói: “Nhưng tu vi của ta đích thật đã tăng lên, chỉmất hai năm đã thăng cấp tới Luyện Khí hậu kỳ. Hơn nữa thân thể lại rấtlợi hại, hiện tại ta không hoàn thủ, cho ngươi đánh ta, chỉ sợ ngươicũng không thể làm ta bị thương.”

“Ngươi đang tự an ủi sao?” HoaKhê nhìn nàng đắc ý khoe cơ bắp trên cánh tay, có chút dở khóc dở cười.Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, lại hỏi: “Thân thể hiện tại của ngươi cóphải đã biến thành nam nhân?”

Kim Phi Dao cười ha ha, cầm ly rượu lên, nhẹ nhàng sờ, ly rượu không tiếng động bị nàng nghiền thàn bộtphấn, rơi lả tả xuống bàn.

Sau đó, nàng chỉ vào con ếch trên bàn, cười tủm tỉm nói: “Ta hiện tại tâm rộng như biển, ngươi đừng tưởng rằng như vậy có thể chọc giận ta. Chuyện về Mập Mạp ta đã nói ở trong bùaTruyền Âm với ngươi rồi, ngươi hãy lập tức giải thích cho ta, nếu khôngthể làm ta vừa lòng thì đời này ngươi đứng mơ tưởng ra khỏi cửa môn phái hoặc là thành Lạc Tiên.”

“Mập Mạp? Ngươi đặt tên con ếch này như vậy? Thật là không thanh nhã.” Hoa Khê nhìn con ếch trên bàn, hình thểđúng là lớn hơn những con ếch bình thường vài lần, ngồi trên bàn trôngcòn béo hơn cái bình rượu. Không biết là do quá béo hay là tất cả ếchBàn Vân lớn lên trông đều thế này, Hoa Khê luôn cảm thấy con ếch nàydường như đặc biệt ngốc.

Nó ngồi gần như không hề nhúc nhích trên bàn, ánh mắt cũng dại ra không biết đang nghĩ gì, nửa ngày cũng khôngthấy mắt nó động lấy một cái. Nhưng thức ăn trên bàn thì không hề cóngười động đũa cũng đều nhanh chóng biến mất, đều là bị cái lưỡi dài của nó nhanh chóng cuốn đi.

“Đừng nói lảng sang chuyện khác, ngươimau giải thích cho ta, nếu không phải ngươi bế quan hai năm, ta khôngtìm được ngươi, cơn tức tiêu đi không ít thì ngươi cho ta là có thể ngồi ở đây, tâm bình khí hòa nói chuyện với ngươi thế này hay sao?” Kim PhiDao vươn mấy ngón tay gõ lên mặt bàn, bất mãn nói.

Hoa Khê cũngkhông lằng nhằng ở cái tên của Mập Mạp nữa, cười hắc hắc, nói ra nhữnglời đã chuẩn bị từ trước, “Việc này ta đã từng đến hỏi Tiêu sư huynh,hắn mua quả trứng đó ở một quán bán linh thú, cũng không nhận ra là giả. Hiện giờ muốn tìm họ bắt đền cũng không được, quán đó bán xong hàng làđổi sang chỗ khác, không thể tìm được.”

“Ngươi dỗ hài tử ba tuổisao? Các ngươi từ lúc còn mặc yếm đã tiếp xúc với linh thú, một quảtrứng linh thú quý như vậy mà các ngươi có thể nhắm mắt mua về sao? Tacũng không tin có ai làm giả trứng linh thú giỏi hơn các ngươi.” Kim Phi Dao liếc mắt nhìn hắn, khinh thường nói.

Hoa Khê cũng hiểu nàng, mỗi lần nàng làm to chuyện cũng đều chỉ muốn lấy được nhiều ưu việt cho bản thân mà thôi, cho nên hắn lấy ra một cái túi linh thú, cười cườiđưa qua.

“Đây là bồi thường cho ngươi, ngươi tạm bỏ qua phi thiên miêu đi, con linh thú này ngươi dùng là tốt nhất, có nó rồi thì mua phi thiên miêu cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.”

“Có loại chuyện tốt này?” Kim Phi Dao nhận lấy túi linh thú, nhìn thoáng qua bên trong, sắc mặt lập tức thay đổi. Nàng hất cái túi, một con kiến to, đen bóng rơixuống bàn, đôi râu trên đầu kiến giật giật, phát hiện ra con ếch đangngồi như pho tượng đối diện.

Không đợi Kim Phi Dao phản ứng, nóliền vọt tới trước mặt Mập Mạp, há miệng cắn vào bụng Mập Mạp. Ánh mắtvốn bất động từ lâu của Mập Mạp nhìn xuống, nhìn chằm chằm con kiến đang cắn bụng mình, đột nhiên một chân vung lên, đánh bay con kiến xuốngđất, sau đó ánh mắt lại trở lại chỗ cũ, tiếp tục ngốc nghếch.

Con kiến bị đánh cho nổi giận, đùng đùng vọt lên bàn, muốn cắn vào bụng Mập Mạp. Lúc này Mập Mạp không để nó kịp tới gần người, đầu lưỡi đã nhanhnhư chớp tung ra phía trước, đánh cho con kiến không tiến được nửa bước.

Kim Phi Dao cũng không quản chúng nó, phụng phịu nói với Hoa Khê: “Ngươikhông phải là ác ý đó chứ, chuyên môn tìm mấy thứ xấu xí vô dụng chota.”

Hoa Khê bày ra vẻ mặt kinh ngạc nói: “Ngươi đúng là khôngbiết giá hàng, đây chính là loài kiến Giáp Tinh trân quý, nó tạo ra linh thạch đấy.”

“Phụt!” Thiếu chút nữa thì nàng phun ngụm nước trong miệng lên mặt Hoa Khê, nàng chỉ vào con kiến vẫn đang dây dưa với MậpMạp, khó tin nói: “Ngươi lừa ai vậy? Phái các ngươi có con Chấn Thiênthú có thể mọc lông vàng mà ngươi lại cho ta con kiến thải ra linhthạch? Ta tuyệt đối không mắc mưu ngươi, mau cầm con kiến của ngươi đi,lúc này ta đã thực sự tức giận rồi.’

“Ha ha, con kiến Giáp Tinhnày mà lại bị con ếch Bàn Vân kia đánh thành như vậy, quá khôi hài.” Bên cạnh có một tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ đi ngang qua, nhìn thấy một màn trênbàn thì không nhịn được cười ầm lên.

Kim Phi Dao hô một cái liềnđứng lên, bóng dáng cao lớn giống như bức tường đứng chắn trước mặt hắn. Nàng ôm chầm người tu sĩ này, cánh tay tráng kiện quàng qua cổ hắnkhiến hắn không thở nổi. Hắn dùng sức định giãy dụa lại phát hiện cánhtay này cứng như thép, bị hắn giãy lại không chút suy suyển.

“Vị đạo hữu này, ta có chút việc muốn hỏi thăm ngươi.” Kim Phi Dao nén giọng, cố sức khiến tiếng nói của mình thô một chút.

Tên tu sĩ kia đỏ mặt, không yên hỏi: “Không biết đạo hữu muốn hỏi cái gì?”

Kim Phi Dao chỉ vào con kiến đang cố chấp muốn cắn Mập Mạp lại bị Mập Mạpngăn chặn, không thể di động nửa phân, chỉ có thể chịu đánh, hỏi: “Đạohữu, ngươi biết con kiến này sao?”

“Đúng vậy, ta biết.” Hắn vội vàng gật đầu.

“Ngươi đừng sợ, nói cho ta biết, có phải nó thật sự thải ra linh thạch không?”

Thấy Kim Phi Dao không phải tìm hắn phiền toái vì hắn dám giễu cợt hai linhsủng đánh nhau, hắn nhẹ nhàng thở ra, vội gật đầu đáp: “Đúng vậy, kiếnGiáp Tinh thải ra linh thạch, nhưng không phải con nào cũng thải được.Có người từng nuôi kiến Giáp Tinh nhưng trong một vạn con thì cũng chỉcó một hai con biết thải linh thạch thôi, một năm có thể thu hoạch haihoặc ba khối linh thạch. Tuy nhiên cũng không phải là cố định, thườngthường thì kết thải được một hai lần thì thôi, hiện giờ vẫn chưa ai trara nguyên nhân.”

Hóa ra là sự thật, trên đời thực sự có loại linh thú đẻ ra linh thạch, có được đáp án rồi, Kim Phi Dao thả tu sĩ này ra, còn cẩn thận vuốt cổ áo cho hắn.

Bị một người tráng kiện như vậy sửa sang lại cổ áo, tên tu sĩ kia sợ tới mức không dám cử động, chỉ sợKim Phi Dao muốn nhân cơ hội bóp chết hắn.

Màn khôi hài này lập tức kết thúc, không có đánh nhau, những tu sĩ chung quanh cùng thu lại tầm mắt, bắt đầu tán gẫu.

“Ha, hóa ra là sự thật.” Kim Phi Dao ngồi trở lại vị trí, cười cười với HoaKhê từ nãy vẫn yên tĩnh nhìn nàng, không hề có chút ngượng ngùng vì nghi ngờ nhầm người ta.

Khuôn mặt tục tằng kia cười rộ lên khiến HoaKhê túa mồ hôi lạnh. Kim Phi Dao đè thấp thanh âm, nếu như không phảitrước đây quen biết nàng thì hắn căn bản không thể nhận ra người trướcmắt là nữ nhân.

Biểu hiện vừa rồi của Kim Phi Dao vô cùng cườngthế, vài nữ tu sĩ trước đó cảm thấy nàng rất được thì hiện tại càng thấy nàng uy mãnh vô cùng, cùng tỏ ra ngưỡng mộ. Kim Phi Dao cũng không tựgiác, còn ngẩng đầu lên khẽ gật đầu, cười cười đáp lại với họ.

“Ngươi đang làm gì vậy, thu liễm chút cho ta.” Hoa Khê thật sự không nhìn được nữa, liền kéo nàng mắng.

Kim Phi Dao bất mãn bỏ tay hắn ra, lại tươi cười xán lạn với mấy tên nữ tusĩ kia rồi mới nói với Hoa Khê: “Ngươi không biết đâu, hiện giờ ta rấtđược hoan nghênh. Đồ không được lòng nữ nhân nhà ngươi đừng có ghen tịvới ta.”

“Ta… Được rồi, ngươi cứ mang bộ dáng này cả đời đi.” Hoa Khê rốt cục không nhịn được, mắng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.