“Cái này là cái gì?Sao ta càng nhìn càng thấy giống cái đệm vậy?” Kim Phi Dao chỉ vào vậtđang chớp động ánh sáng trong hộp, không hiểu hỏi.
Bố Tự Du ngoáy ngoáy lỗ tai, gật đầu bảo: “Đúng vậy, ngươi không nhìn lầm, nó chính là cái đệm. Đặt trên giường có thể làm gối đầu, đặt trên ghế có thể làmchỗ dựa lưng, còn có thể đặt trong kiệu, trên đất…”
“Vậy mà ngươi còn nói nó là trân bảo? Rõ ràng chỉ là cái đệm bình thường đến khôngthể bình thường hơn.” Kim Phi Dao nổi giận, không đợi Bố Tự Du nói xongliền lấy cái đệm ra, ném vào Bố Tự Du.
Sau đó nàng đi tới đi lui tại chỗ tức giận mắng: “Tên đầu đất Kim Phi Dương, chắc chắn là lấy nhầm rồi, quá đáng giận.”
Bố Tự Du đón cái đệm, cẩn thận ôm vào lòng, nói: “Ngươi thì biết cái gì,cái này được làm từ Thiên Cực ti, còn thứ nhồi bên trong, nếu ta đoánkhông lầm thì hẳn là Ái Tâm vân, ngay cả chỉ may và những hạt châu trang sức kia đều là những tài liệu cực phẩm đấy.”
“Thật hay giả vậy?” Kim Phi Dao đột nhiên đứng lại, giằng lấy cái đệm, cẩn thận đánh giá.
Cái đệm dài bằng nửa người, trên lớp vỏ màu đen dùng chỉ bạc thêu hoa vănphong cách Ma tộc, Thiên Cực ti lòe lòe tỏa sáng dưới ánh mặt trời giống như kim sa. Cầm trong tay, cảm giác cứng mềm vừa phải, mát lạnh, rấtthoải mái. Hai đầu tua hai bên màu trắng không biết làm từ lông con gìmà rất mềm mại êm ái, ngay cả sợi dây nối những
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946709/chuong-170.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.