Chương trước
Chương sau
Nghe Bố Tự Du nói xong, Phong Vân Trúc cũng không thể không chạy tới lôi kéo Bạch Giản Trúc, bọn họ không thể đắc tội chưởng môn được, vẫn nên cẩnthận là hơn.

Mà đúng lúc này, bốn phía đột nhiên tối sầm lại, BốTự Du không nói một câu liền thu hồi Thái Dương thạch, nhân lúc xungquanh còn tối đen một mảnh liền kéo Kim Phi Dao bổ nhào vào cái thôngđạo được Mặc Sơn Thiết Giáp thú đào ra, oạch một cái liền chui ra ngoài.

Bố Tự Du bước chân không ngừng, kéo Kim Phi Dao chạy vào rừng rậm, vô sốcây cối vù vù lui về phía sau, những cành là lòa xòa xuất hiện rầm rậpphía trước cơ hồ như sắp đập vào người Kim Phi Dao và Bố Tự Du.

Kim Phi Dao không ngờ lại có người chạy nhanh được như vậy, tiếng gió ù ùbên tai, tốc độ này có thể so sánh với pháp bảo phi hành.

Đúnglúc này, phía trước đột nhiên xuất hiện một đám Mã Long thú vô cùng tolớn, mà phía sau Mã Long thú chính là một gò đá khá cao, nàng nhịn không được hét to một tiếng, muốn rút tay lại, “Phía trước không có đường,mau dừng lại.”

Nhưng Bố Tự Du vẫn cầm chặt tay nàng, nhẹ nhàngnhảy một cái, dẵm lên lưng Mã Long thú, nhảy lên không, trực tiếp bayqua gò đá. Sau khi bình an đặt chân xuống phía sau gò đá, hắn lại tiếptục bôn chạy.

Tốc độ của Kim Phi Dao không nhanh được như thế,lúc đầu còn có thể theo sát phía sau, sau đó thì chính là bị Bố Tự Dukéo chạy. Nàng rất muốn dừng lại dùng pháp bảo để đi nhưng thân thể bịBố Tự Du kéo đi, căn bản không ngừng lại được, tốc độ lại nhanh đến mứchai mắt bị gió quật vào nóng bừng, không mở ra được, càng không thể cócách dùng pháp bảo.

Bố Tự Du lao vùn vụt trong rừng, hết rẽ lại quẹo, chạy đủ hai canh giờ mới dừng lại nghỉ ngơi bên một dòng suối nhỏ.

Hắn buông tay Kim Phi Dao ra, đi đến bên bờ suối, vốc nước lên uống mấyngụm, lại rửa mặt sạch sẽ. Sau đó hắn vẩy vẩy nước trên tay đi, xoayngười nói với Kim Phi Dao: “Ngươi không đến uống ngụm nước sao? Nước ởđây rất mát.”

“Uống… Uống cái đầu ngươi.” Cả người Kim Phi Daoquỳ rạp dưới đất như một đống bùn nhão, đang phì phò thở. Phổi nàng nóng bỏng như bị lửa đốt, hai chân đau nhức không thôi, toàn thân vô lực.

Bố Tự Du chạy lâu như vậy mà bộ dáng vẫn không hề thay đổi, tìm một tảngđá bên suối ngồi xuống. Hắn lấy ra quyển sách kia, sau đó lại lấy ra một cái linh bút đen tuyền, dùng nước miếng liếm liếm rồi viết: “Kim PhiDao, nữ tán tu, Trúc Cơ trung kỳ. Tu luyện công pháp Ma tộc, có tư tìnhái muội với Bạch Giản Trúc của Đông Ngọc Hoàng phái, tốc độ chạy khôngnhanh, tính tình thích nói láo. Giá trị tình báo tạm thời là mức ba,những tình báo khác sẽ bổ sung sau.”

Nhìn bộ dáng nghiêm trangcủa hắn, Kim Phi Dao cố gắng đứng dậy, đi đến bên dòng suối, vục cả đầuxuống nước, uống liền mấy ngụm nước lạnh. Nước suối lạnh lẽo khiến chocảm giác nóng bỏng trong phổi giảm bớt, nàng vẩy nước trên tay đi, bấtmãn hỏi: “Ngươi viết lung tung cái gì vậy? Chẳng lẽ ngay cả ta cũng phải lưu vào trong tin tình báo của ngươi?”

Bố Tự Du cất quyển sổ đi, nói: “Đương nhiên, không cần biết là nhân vật nhỏ cỡ nào, ta đều ghinhớ hết mọi việc. Đợi sau này người đó mà làm nên chuyện lớn gì thì tacó thể bán những tin tức đó cho Thế Đạo Kinh lấy linh thạch. Hơn nữa,nắm giữ tình báo chuẩn xác về một người thì khi gặp phải người mìnhkhông đánh lại cũng có thể chạy trốn hoặc thu liễm hành vi của mìnhtrước một bước.”

“Ta không có chút tác dụng nào với ngươi đâu,Thế Đạo Kinh sẽ không thèm mua tình báo của ngươi.” Kim Phi Dao cũngngồi xuống, lấy khăn ra lau mặt.

Bố Tự Du đột nhiên cười đến quỷdị, sau đó chế nhạo: “Nếu trên người ngươi thực sự có ma đan huyết, cònthả Lang ma đầu chạy thoát thì ngươi nói xem tin tức của ngươi có thểbán được bao nhiêu linh thạch?”

“Ngươi đang nói gì? Ta không hiểu.” Kim Phi Dao cả kinh trong lòng nhưng nhanh chóng ổn định lại, làm bộ không hiểu hỏi.

Bố Tự Du khoanh tay nhìn nàng, cười nói: “Không cần biết ra sao, ngươi vàngười trong tin tức tình báo rất giống nhau, mặc dù bức họa của mấy tênngốc đó tung ra có không giống lắm nhưng những thứ đó vốn đã không thểtin được, ta rất tin tưởng ngươi chính là người đã thả Lang ma đầu chạythoát kia. Tuy nhiên, hiện tại giá trị tình báo của ngươi cũng khôngcao, chỉ ở mức ba, không đáng để bán.”

“Không phải ngươi nói tathả Lang ma đầu ra, lại có ma đan huyết sao? Chuyện này hẳn là rất cógiá trị chứ? Sao lại bảo không đáng giá để bán?” Kim Phi Dao lúc này cóchút cảm giác khó chịu, tuy rằng nếu bán cho Thế Đạo Kinh thì bản thânnàng sẽ gặp một đống phiền toái nhưng nghe thấy hắn bảo nàng không đánggiá thì vẫn cảm thấy rất không thoải mái, đây chẳng lẽ chính là tự ngược sao?

Thấy Kim Phi Dao không hiểu, Bố Tự Du liền cẩn thận giảithích: “Tình báo ta cung cấp cũng phân cấp bậc. Vô dụng nhất là cấp một, quý nhất là cấp mười. Ngươi chỉ đứng thứ ba, chỉ có thể xem như tìnhbáo dự trữ, ít nhất cũng phải đạt cấp năm ta mới bán. Mặc dù ngươi có ma đan huyết nhưng nguyên nhân lớn nhất để bọn hắn tìm ngươi là để tìmbiệt viện này. Bây giờ biệt viện đã tìm được, giá trị của ngươi liền đại giảm, chỉ vì một giọt ma đan huyết mà chạy lung tung tìm ngươi thì đúng là lỗ vốn.”

“Sao ngươi lại đoán là một giọt? Sao không phải làmột lọ?” Thái độ Bố Tự Du thật ôn hòa, vẻ mặt tươi cười như ánh dương,không có bất kỳ sát ý gì, địch ý vừa dâng lên của Kim Phi Dao với hắngiảm đi không ít, bệnh cũ lại tái phát, bắt đầu chuyện phiếm với hắn.

“Ngươi đừng có nằm mộng, đó là chuyện không có khả năng.” Bố Tự Du lắc đầu,nhướng mày nói: “Ngươi nhiều nhất chỉ có một giọt, ngươi cho đây là nước miếng à mà muốn bao nhiêu có bấy nhiêu? Với tu vi này của ngươi thì cho ngươi một giọt là đủ rồi, nhiều hơn cũng lãng phí.”

“Hừ!” KimPhi Dao bất mãn hừ một tiếng, “Ngươi đúng là tự tin, dù sao ta cũngkhông thừa nhận ta chính là người nọ, ta cũng không có mấy thứ này.”

Bố Tự Du cười cười, không chút để ý nói: “Ngươi cũng không cần phải vì bản thân không đáng giá tiền mà thấy không thoải mái, mau lấy ra thứ màchúng ta liên thủ lấy được từ tay ma tu ra xem, biết đâu thứ này có thểtrực tiếp làm giá trị tình báo của ngươi tăng lên hai bậc, có thể bán ra được. Ma tu có thể trực tiếp tìm đến đây chắc chắn là đã có tin tứcchuẩn xác, mà lại chỉ lấy đúng một thứ này thì khẳng định là bọn chúngđặc biệt tới đây vì nó. Khả năng lớn nhất chính là Lang ma đầu cho người kêu bọn họ tới lấy vật này.”

Nghe hắn nói, Kim Phi Dao cũng cảmthấy có khả năng này, điều đó chứng tỏ thứ này là do Lang ma đầu yêucầu. Nhìn Bố Tự Du đang tủm tỉm cười chờ chia chác, Kim Phi Dao bất mãnnói: “Ngươi cũng kiếm được rất nhiều thứ, đừng tưởng rằng ẩn thân vụngtrộm lấy đồ mà ta không biết. Thủ đoạn đó của ngươi ta đã dùng mòn tayrồi, mọi người phải công bằng, đừng có chơi tiểu xảo, mau lấy tất cả đồra đây chia đều.”

Bố Tự Du bĩu môi, bất mãn nói: “Trước kia ta đã từng nói hai người quá mức thông minh ở cùng nhau là tuyệt đối khôngđược, làm gì cũng đều bị đối phương nhìn thấu, chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Sau đó hắn vừa bất mãn vừa bực tức đổ ra một đống rác từ túi càn khôn, từđồ trang trí đầy linh khí đến những bình ngọc dính đầy bùn đất, còn cókhông ít linh thạch dù bị bám đất vẫn không mất đi ánh sáng, cần gì cóđó.

“Chỉ có thế này?” Kim Phi Dao nhìn vài lượt, hình như toànthứ không đặc biệt đáng giá, không biết đan dược trong bình ngọc kia cóđặc thù gì không.

“Đương nhiên chỉ có vậy. Đây chỉ là biệt việnchứ không phải hang ổ của hắn, kiếm được những thứ này là tốt lắm rồi.Làm gì có ai không đem đồ tốt theo bên người chứ, bày ra khoe khoangcũng có hạn độ thôi. Hiện tại tới phiên ngươi, mau mau lấy thứ kia ranhìn xem rốt cục là cái gì.” Bố Tự Du ngồi trên tảng đá, thấy Kim PhiDao ghét bỏ mấy thứ này thì bất mãn thúc giục.

“Giục cái gì mà giục…” Kim Phi Dao chậm rãi lấy cái hòm tràn đầy linh khí kia ra.

Đặt hòm xuống đất, nàng đang định mở ra lại phát hiện trên hòm có một cáikhóa pháp trận, đành phải nói với Bố Tự Du: “Ta không biết mở pháp trận, không mở được hòm.”

“Để ta, đúng là ngốc. Làm nghề như chúng tathì nhất định phải học cách mở khóa pháp trận, có muốn ta dạy cho không? Ta chỉ lấy của ngươi chút phí dụng thôi.” Bố Tự Du đẩy Kim Phi Dao ra,lấy một cây phù bút và bình ngọc đựng phù dịch trong túi càn khôn ra.

Kim Phi Dao lùi sang một bên, bất mãn nói: “Ngươi phải nói cho rõ nha, talà tán tu, không phải trộm, sao lại nhất định phải học cách mở khóa pháp trận chứ, ta đâu phải cùng loại với ngươi.”

Nói tới nói lui, BốTự Du đúng là có bản sự đối phó với khóa pháp trận, chỉ thấy hắn dùngphù bút dính phù dịch vẽ vài nét trên pháp trận, khóa pháp trận bên trên chiếc hòm liền lóe sáng rồi biến mất.

Kim Phi Dao do dự một chút rồi nói: “Ngươi đã muốn dạy ta như vậy thì ta đây sẽ cố mà học cũng được.”

“…”

Bố Tự Du không nói gì, ngẩng đầu nhìn nàng, dường như thấy được chính mình năm đó, lúc đồng ý học mở khóa pháp trận. Lúc đó hắn dường như cũng cóbộ dáng và khẩu khí thế này. Người này đâu phải là tỷ muội thân thíchvới hắn, sao phong cách làm việc lại giống như vậy? Chẳng lẽ là cha khixưa đã ra ngoài tạo nghiệt?

“Đã được chưa?” thấy Bố Tự Du nhìn chằm chằm mình mà không mở hòm ra, Kim Phi Dao cảnh giác nhìn hắn rồi hỏi.

“Được rồi.” Bố Tự Du thu ánh mắt, nhẹ nhàng mở hòm ra.

Hòm vừa mở, một luồng linh khí nồng đậm liền tỏa ra không trung, thứ tronghòm đại phóng quang mang khiến người ta không mở mắt ra được.

“Đúng là bảo vật.” hai người đồng thanh hô.

Đợi ánh sáng lui đi, hai người nhìn thấy vật trong hòm thì lập tức ngây ngẩn cả người.

“Suy nghĩ của ma đầu quả nhiên không giống với người thường, vậy mà là vậtnày, lại còn phái ma tu đi để thu hồi, thật là quá…” Bố Tự Du liếc mắtmột cái liền nhận ra vật kia, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Kim Phi Dao thìkhông biết cái này là cái gì, đành phải quay sang hỏi Bố Tự Du: “Cái này rốt cục là cái gì? Chẳng lẽ không đáng giá?”

“Không, cái này rất trân quý, rất đáng giá.” Bố Tự Du lắc đầu, kiên định nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.