Nghe Bố Tự Du nói xong, Phong Vân Trúc cũng không thể không chạy tới lôi kéo Bạch Giản Trúc, bọn họ không thể đắc tội chưởng môn được, vẫn nên cẩnthận là hơn.
Mà đúng lúc này, bốn phía đột nhiên tối sầm lại, BốTự Du không nói một câu liền thu hồi Thái Dương thạch, nhân lúc xungquanh còn tối đen một mảnh liền kéo Kim Phi Dao bổ nhào vào cái thôngđạo được Mặc Sơn Thiết Giáp thú đào ra, oạch một cái liền chui ra ngoài.
Bố Tự Du bước chân không ngừng, kéo Kim Phi Dao chạy vào rừng rậm, vô sốcây cối vù vù lui về phía sau, những cành là lòa xòa xuất hiện rầm rậpphía trước cơ hồ như sắp đập vào người Kim Phi Dao và Bố Tự Du.
Kim Phi Dao không ngờ lại có người chạy nhanh được như vậy, tiếng gió ù ùbên tai, tốc độ này có thể so sánh với pháp bảo phi hành.
Đúnglúc này, phía trước đột nhiên xuất hiện một đám Mã Long thú vô cùng tolớn, mà phía sau Mã Long thú chính là một gò đá khá cao, nàng nhịn không được hét to một tiếng, muốn rút tay lại, “Phía trước không có đường,mau dừng lại.”
Nhưng Bố Tự Du vẫn cầm chặt tay nàng, nhẹ nhàngnhảy một cái, dẵm lên lưng Mã Long thú, nhảy lên không, trực tiếp bayqua gò đá. Sau khi bình an đặt chân xuống phía sau gò đá, hắn lại tiếptục bôn chạy.
Tốc độ của Kim Phi Dao không nhanh được như thế,lúc đầu còn có thể theo sát phía sau, sau đó thì chính là bị Bố Tự Dukéo chạy. Nàng rất muốn dừng lại dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946710/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.