“Vậy chuyện này cứ quyết định như vậy?” trước tiên cứ mặt kệ cha haykhông cha, nói chuyện làm ăn mới là chính sự, Kim Phi Dao ha ha cườihỏi.
“Cứ quyết định như vậy đi, một thành!” Ân Nguyệt gật đầu, cũng không cò kè mặc cả, chút ít cơ hồ không khác tặng không cho lắm.
Thấy việc làm ăn bàn xong, Kim Phi Dao lấy đám đá do Mập Mạp sản xuất từ túi càn khôn ra, ngoài một ít đá kéo sau khi tiến giai cấp chín còn có cảđá tồn mấy trăm năm nay. Kiến Giáp Tinh chỉ có mấy con, căn bản không ăn hết cho nên đám bụi đen cũng khá nhiều. Cứ mỗi lần tiến giai là màu sắc của đá lại khác đi.
Đột nhiên, Kim Phi Dao sửng sốt một cái, ÂnNguyệt thích linh thạch như vậy, nếu hắn biết để kiến Giáp Tinh ăn thứnày sẽ kéo linh thạch thì có phải là Mập Mạp nhất định sẽ bị bắt đi nuôi không? Tuy nhiên, nghĩ lại thì Mập Mạp chỉ có một, dù có kéo nhiều cũng không đủ để nuôi nhiều kiến Giáp Tinh, liệu hắn có sưu hồn nàng để tìmra lai lịch Mập Mạp không…
Đáng sợ, chết cũng không để người khácbiết chuyện này. Nàng đột nhiên nhận thức, Mập Mạp chính là trân bảonha, nếu tác dụng của nó được công bố thì chỉ sợ sẽ khiến các đại mônphái tranh đoạt. Không biết Ngũ Cốc Luân Hồi thạch của Thôn Thiên thú có thể đút cho kiến Giáp Tinh ăn hay không, tuy nhiên cho dù có người cóthứ đó trong túi cũng không thể nào đem cho kiến được.
“Màu sắckhông giống nhau, ngươi cho người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-von-thuan-luong/1946107/chuong-481.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.