Chương trước
Chương sau
Tính xong hai mắt Diệp Thành sáng lên, hắn không chút nghĩ ngợi, bay về một hướng.

Không biết mất bao lâu hắn mới dừng lại dưới tiên sơn, trùng hợp chính là gia tộc của thần tử Thanh Diệu Tinh, cũng chính là thế lực lớn duy nhất ở Thanh Diệu Tinh, tên là Thanh Diệu Tông.



Ba vị Chuẩn Thánh!


Diệp Thành nhìn quanh tiên sơn Thanh Diệu rồi bước vào.

“Kẻ nào?”

Trong tiên sơn Thanh Diệu chợt vang lên tiếng quát lạnh lùng, ba bóng người như thần mang đi tới từ ba hướng, một lão già mặc áo tím, một bà lão tóc trắng, một thanh niên yêu dị, chặn Diệp Thành tại vùng hư thiên đó, theo sau còn có rất nhiều trưởng lão của Thanh Diệu Tông.

“Ta tìm người!”

Diệp Thành nói xong vẫn ngó ngang ngó dọc trong tiên sơn Thanh Diệu, cuối cùng dừng lại tại một đỉnh núi.

“Hỗn xược!”

Ba đại lão tổ của Thanh Diệu Tông quát lên giận dữ, đây là lần đầu tiên họ thấy có người không chút kiêng dè gì, cứ thế xông vào như thế này, không nói gì đã tìm người, hơn nữa còn phớt lờ bọn họ.

Diệp Thành thật sự mặc kệ bọn họ, bước lên trời đi thẳng tới ngọn núi đó.

“Muốn chết!”

Lão già áo tìm hừ lạnh, vung tay về phía Diệp Thành.

Diệp Thành không quan tâm, thi triển Thúc Địa Thành Thốn tránh được một chưởng đó.

Hắn tránh đi thì không sao, nhưng thanh niên yêu dị đuổi theo hắn phía sau lại gặp nạn, nhận ngay một chưởng của lão già áo tím rồi bay ngược ra ngoài, va vào một ngọn núi.

“Khốn kiếp!”

Lão già áo tím vô cùng tức giận, lấy sát kiếm màu đỏ ra, lăng thiên chém về phía Diệp Thành.

Diệp Thành lấy đại đỉnh ra, quay người đập về phía đó, lão già áo tím giây trước còn hùng hùng hổ hổ, giây sau đã bị đánh bật, trùng hợp là thanh niên yêu dị lại vừa đuổi tới, hai người lập tức va vào nhau khiến một ngọn núi phía sau sụp đổ.

“Mạnh vậy!”

Bà lão tóc trắng kinh hãi, rất nhiều trưởng lão của Thanh Diệu Tông cũng sợ sệt, nhất thời không dám hành động hấp tấp.

“Ta tìm người!”

Diệp Thành nói lại lần nữa rồi cất bước đi vào.

Phía sau hắn, bà lão tóc trắng và rất nhiều trưởng lão của Thanh Diệu Tông thật sự không nhúc nhích, đến lão già áo tím và thanh niên yêu dị đang chật vật kia cũng trở nên ngoan ngoãn, thực lực của Diệp Thành vượt xa dự đoán của họ.

Kẻ mạnh như vậy không phải người mà bọn họ có thể động đến, nếu hắn đã tới tìm người thì cứ để cho hắn tìm, tìm được sớm rời đi sớm, nếu khiến hắn nổi giận thì đừng nói là bọn họ, cả Thanh Diệu Tông đều sẽ gặp nạn.

Toàn bộ Thanh Diệu Tông, các cao thủ đông đúc chật kín bầu trời cũng không ai dám hành động.

Ở bên này, Diệp Thành đã đáp xuống ngọn núi đó.

Đập vào mắt hắn là từng con linh thú, đa phần là hạc tiên, đây là một ngọn núi chuyên nuôi linh thú.
Những con hạc tiên này đều có linh tính, dường như cảm nhận được sự cường đại của Diệp Thành, chúng run rẩy bò rạp trên đất, không dám nhúc nhích, sợ làm Diệp Thành tức giận sẽ bị mang đi hầm canh.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.