Chương trước
Chương sau
Diệp Thành bước ra, dừng lại trước một linh địa, ừm, chính xác hơn là một vườn rau, trong đó có một con heo.

Phải công nhận rằng con heo này rất mập, trắng trẻo mũm mĩm, hơn nữa còn rất tận tuỵ, từng cây cải lớn trong vườn đều bị nó đào lên


“Cũng có chí cầu tiến đấy chứ!”, Diệp Thành cảm thán đầy ẩn ý, dường như đã nhìn ra đó là ai chuyển kiếp.

Con heo có vẻ không lanh lẹ lắm, đám tiên hạc đều đã bò rạp trên đất, còn nó thì lắc cái mông to tròn tập trung đẩy bắp cải, đào hết cây này đến cây khác.

Bên ngoài đỉnh núi, ba vị Chuẩn Thánh của Thanh Diệu Tông đã tới, thấy Diệp Thành đang nhìn con heo trong vườn thì vẻ mặt họ trở nên kỳ lạ, không phải ngươi nói tới tìm người à? Nhìn chằm chằm con heo này là có ý gì?

Cuối cùng vẫn là lão già áo tím bước lên, nói với vẻ mặt cung kính: “Tiền bối, lúc nãy chúng ta đã mạo phạm người, mong tiền bối đại nhân đại lượng đừng so đo với chúng ta”.

“Rồi sao?”, Diệp Thành thản nhiên hỏi, vẫn tập trung nhìn con heo trong vườn rau.

“Thanh Diệu Tông năng lực còn yếu kém, mong tiền bối nhận lấy thứ này”, lão già áo tím vội tiến lên, đưa ra chiếc túi càn khôn cao cấp, bên trong chứa khá nhiều bảo vật.

Diệp Thành đương nhiên không khách sáo, đưa tay nhận lấy: “Ta mang con heo này đi, Thanh Diệu Tông không có ý kiến gì chứ?”

“Không… Không có ý kiến gì đâu ạ”.

“Vậy thì tốt”, Diệp Thành giơ tay tóm lấy con heo vẫn đang đào bắp cải kia, xoay người bay ra khỏi Thanh Diệu Tông.

Phù!

Thấy Diệp Thành rời đi, tất cả mọi người trong Thanh Diệu Tông đều thầm thở phào nhẹ nhõm, ba vị Chuẩn Thánh cũng lau mồ hôi lạnh, cũng may mang theo ít bảo bối nếu không thì gặp hoạ lớn rồi.

Ở đây, Diệp Thành đã bay ra khỏi Thanh Diệu Tinh.

“Thú vị!”

Suốt dọc đường hắn đều mang theo con heo, thi thoảng lại búng vào “gà con” của nó khiến cho con heo khóc lóc muốn bỏ chạy, nhưng bị Diệp Thành bắt lại giữ chặt.

“Mau mau mau, đánh nhau rồi!”

Khi đang chơi đùa vui vẻ, Diệp Thành chợt thấy có hai đạo thần hồng vụt tới.

Nhưng khi đi qua Diệp Thành, họ lại vô thức nhìn hắn với vẻ mặt kỳ quái, vùng tinh không đẹp thế này mà ngươi lại dắt heo đi dạo là có ý gì?

“Còn nhìn gì nữa, đi thôi”, có người thúc giục: “Chậm là không kịp xem kịch hay của Nam Thiên Tinh đâu”.

“Nam Thiên Tinh?”, Diệp Thành nhướng mày, thuận tay kéo một người qua đường lại.
“Nam Thiên Tinh làm sao đấy?”, hắn nhìn người đó không rời mắt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.