Chương trước
Chương sau
“Cửu Hoàng huynh thật đáng thương”, Niệm Vi siết chặt tay, ánh mắt nhìn đám Nhạc Chân cũng ngày càng lạnh.

“Đó là…”, khi hai người đang nói chuyện thì bên dưới truyền tới tiếng hô kinh ngạc, thu hút ánh nhìn của Diệp Thành và Niệm Vi về phía đó.


Bên dưới, có một người đi vào Vọng Thiên Các, đó là một lão già tóc bạc chống gậy, trên gậy còn treo một chiếc đĩa bát quái, xung quanh có hai luồng thần khí một đen một trắng quanh quẩn như âm dương, rất quỷ dị.

Bên cạnh lão già tóc bạc là một tên thanh niên áo trắng, nhìn kỹ thì chẳng phải Đỗ Xuyên bị Diệp Thành làm cho thua liên tiếp hơn ba mươi ván ở sòng bạc sao? Chính là kẻ hôm qua được mọi người cung phụng là thần bạc đó!

“Không ngờ lại là Diễn Thiên đạo hữu, không tiếp đón từ xa thất lễ rồi”.

“Bái kiến Diễn Thiên tiền bối”, rất nhiều tu sĩ có mặt đã đứng dậy, chắp tay cúi đầu trước lão già có mái tóc bạc.

“Ừm”, ông ta gật đầu mang tính tượng trưng, thái độ của một cao nhân tiền bối, đôi mắt già nua đục ngầu phớt lờ mọi thứ.

“Không ngờ Đỗ Xuyên thật sự đưa Diễn Thiên tới”, Nhạc Chân ngồi trên ghế cao bỗng sáng mắt, sau đó lại nhìn về phòng Diệp Thành đang ngồi, khoé miệng nở nụ cười nham hiểm.

“Khí tức thật kỳ lạ”, Diệp Thành lẩm bẩm, híp mắt quan sát ông lão tóc bạc.

“Đó là Diễn Thiên Đạo Nhân”, Niệm Vi khẽ nói: “Thanh niên áo trắng bên cạnh là đồ nhi của ông ta, tên là Đỗ Xuyên”.

“Diễn Thiên Đạo Nhân có lai lịch gì?”

“Ông ta là người kế thừa từ xa xưa, hơn nữa còn là người kế thừa rất bí ẩn, tương truyền tổ tiên của họ là một nhà thông thái có khả năng thôi thiên diễn địa, tự sáng chế ra thần thông thôi diễn, cực kỳ huyền bí”.

“Thôi diễn”, Diệp Thành sờ cằm: “Bảo sao tên là Diễn Thiên Đạo Nhân”.

“Diễn Thiên Đạo Nhân nổi danh khắp Chu Tước Thiên Nguyên Tinh Vực, ông ta đã nghiên cứu rất kỹ bí thuật thôi diễn, cũng đã nhìn ra rất nhiều thiên cơ”, Niệm Vi từ tốn nói: “Không ít người tài đều tìm tới ông ta, nhờ ông ta giúp họ xem thử vận rủi và vận may. Phải công nhận Diễn Thiên Đạo Nhân này đúng là có chút đạo hạnh, nói mười thì đến tám chín điều là đúng. Cũng chính vì vậy mà ông ta kết giao được với rất nhiều cao thủ, khả năng kêu gọi không thể xem thường, dù gia chủ Chu Tước nhìn thấy cũng nhún nhường ông ta vài phần”.

“Kẻ tới không có ý tốt!”, Diệp Thành cười nhạt: “Xem ra nhằm vào ta mà tới đây”.

“Nếu có thể, Thánh chủ đừng đối đầu trực diện với ông ta”, Niệm Vi hơi lo lắng nhìn Diệp Thành: “Ông ta không chỉ có thần thông thôi diễn, mà còn là tu sĩ cảnh giới Hoàng hàng thật giá thật”.

“Không thể tránh được”, Diệp Thành lắc đầu cười, vì Diễn Thiên Đạo Nhân đã ngẩng đầu nhìn về phía này, ánh mắt hai người giao nhau, trong mắt Diễn Thiên Đạo Nhân còn loé lên tia sáng lạnh.

“Diệp Thành đâu? Bảo hắn lăn ra đây cho ta”, Đỗ Xuyên bắt đầu gào thét như con chó điên, chẳng cần quan tâm đây là đâu.

“Đỗ Xuyên, coi ta không tồn tại sao?”, Tạ Vân chuyển kiếp trên ghế cao hừ lạnh, rất có phong thái của một hoàng tử.

“Ta…”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.