Chương trước
Chương sau
“Thanh loan kia thuộc về ta”, ma tướng cầm ma đao cười tươi để lộ hai hàm răng trắng loá, nụ cười rất dữ tợn.

Hả?

Đang nói, ba người chợt cau mày, hơi nheo mắt nhìn khoảng hư thiên phía Diệp Thành đang đứng.


Mặt đất nơi đó rung chuyển, một quan tài đá cổ từ từ nhô lên khỏi mặt đất, có lẽ đã từ rất lâu rồi nên trên quan tài phủ đầy bụi, từng đợt khí tức cổ tràn ra.

Thông linh thuật?

Ba ma tướng nhếch miệng, hứng thú nhìn cỗ quan tài đá đã nhô lên hoàn toàn khỏi mặt đất.

Quan tài?

Ông lão mặc áo bào đen của Thiên Đình và những cao thủ đi cùng của Thiên Đình đều sững sờ, đến Diệp Thành cũng ngạc nhiên, hắn không ngờ Lâm Thi Hoạ lại thông linh ra quan tài đá.

Mở!

Khi tất cả mọi người còn đang kinh ngạc thì Lâm Thi Hoạ đã mở miệng, khẽ nói ra một chữ.

Ù!

Quan tài đá rung lên, lớp bụi phía trên bay đi, nắp quan tài rơi xuống.

Tiếp đó, một bàn chân bước ra khỏi quan tài, có lẽ là thân thể quá nặng nên khi bàn chân chạm đất, mặt đất rung lên, khi bàn chân còn lại bước ra cũng vậy, mặt đất rung chuyển kịch liệt.

Rầm!

Đến lúc này quan tài mới nổ tung, một người mặc áo bào màu vàng tím xuất hiện trước mặt mọi người.

Diệp Thành ngẩng đầu lên, nhìn từ góc của hắn, bóng lưng người đó uy nghiêm thẳng tắp, tựa như bức tượng đài không bao giờ sụp đổ, toàn thân toát lên khí tức thăng trầm, thậm chí mái tóc đen tung bay cũng nhuốm bụi trần năm tháng bể dâu.

Lúc này Diệp Thành mới thật sự hiểu câu nói đó của Lâm Thi Hoạ.

Đúng là Lâm Thi Hoạ thi triển thông linh thuật, hơn nữa còn thông linh với người đã qua đời từ lâu, quả thật cô đã mạo phạm vong linh.

Khí tức mạnh quá!

Các cao thủ đi cùng của Thiên Đình hít sâu một hơi, nhìn người được thông linh bước ra với vẻ dè chừng, với định lực của Diệp Thành cũng không khỏi nheo mắt, bởi vì người đó quả thực rất cường đại.

“Đây là đâu?”, người mặc áo bào vàng tím mở miệng, giọng nói khàn khàn, vẻ mặt hoang mang.

“Tiền bối, đây là Đại Sở”, Lâm Thi Hoạ hít sâu một hơi.

“Đại Sở?”, người đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn đất trời tối mịt với ánh mắt không thể tin được, cả thế giới đều bị bao phủ bởi mây mù hỗn độn, không có một tia sáng, như địa ngục Cửu U.

“Sao Đại Sở lại trở nên thế này?”, giọng người ấy vẫn khàn khàn: “Còn ta nữa, không phải ta đã chết rồi sao?”

“Vãn bối thực sự bất đắc dĩ nên mới thông linh tới minh giới, mong tiền bối thứ lỗi”, Lâm Thi Hoạ ở phía sau quỳ một chân xuống.
“Thông linh?”, người mặc áo bào tím vàng cứng ngắc quay người lại nhìn Lâm Thi Hoạ, giọng điệu uy nghiêm không gì sánh được, mang theo ý lạnh như băng, điều này thực sự đã mạo phạm đến vong linh của ông ta.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.