Chương trước
Chương sau
“Ông…”, nhìn thấy tôn dung người đó, cao thủ Thiên Đình đi theo đều ngây người, dường như đã từng thấy người này.

“Đây…”, không chỉ họ sửng sốt mà Diệp Thành cũng giật mình.




Nhìn người kia, Diệp Thành chợt hoang mang, hắn tưởng rằng mình đang nhìn nhầm, chỉ vì khuôn mặt đó khiến hắn nhớ về Pháp Luân Vương.

Diệp Thành không dám tin người mà Lâm Thi Hoạ thông linh từ U Minh lại là Pháp Luân Vương đã chết.

Trong chốc lát, từng cảnh tượng trước kia ùa về, Pháp Luân Vương cái thế chết trong biển sấm sét bi đát thế nào, bóng hình bất khuất đó so với Pháp Luân Vương hiện tại như trùng khớp đến mức hoàn mĩ.

Pháp Luân Vương với đôi mắt xa xăm hiện lên hàn quang lạnh giá khiến Lâm Thi Hoạ nhìn mà thần sắc tái nhợt.

Cuối cùng ông ta cũng mở mắt nhìn những kẻ mạnh tuỳ tùng của Thiên Đình sau đó mới nhìn sang Diệp Thành toàn thân đẫm máu.

“Vãn bối Diệp Thành bái kiến tiền bối”, Diệp Thành lên tiếng, giọng điệu điềm tĩnh nhưng lại chắp tay hành lễ với Pháp Luân Vương.

“Diệp Thành”, giọng Pháp Luân Vương khản đặc, ông ta cười có phần bi đát, có oán hận, có phẫn nộ, có tán thưởng, có kinh ngạc, đây là chính là lần tương ngộ cách cả một đời khiến nụ cười của ông ta mang theo vẻ mỏi mệt và bể dâu.

“Sao Đại Sở lại thành ra thế này?”, Pháp Luân Vương không nghĩ nhiều về chuyện trước kia nữa, đôi mắt già nua của ông ta nhìn Diệp Thành.

“Thiên ma ngoại vực xâm phạm”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, “hậu duệ của các hoàng đế, liệt đại chư vương, Thiên Đình của Đại Sở, tất cả đều đã liên hợp cùng đối kháng”.

“Hậu duệ các hoàng đế và liệt đại chư vương liên hợp với nhau sao?”, Pháp Luân Vương thẫn thờ trong giây lát: “Thiên Đình của Đại Sở là thế lực thế nào mà lại cùng kề vai tác chiến với hậu duệ các hoàng đế và liệt đại chưa vương?”

“Thiên Đình thống nhất Đại Sở rồi, Diệp Thành chính là Thánh Chủ của Thiên Đình”, ông lão mặc hắc bào của Thiên Đình thay Diệp Thành đáp lời.

“Đại Sở thống nhất rồi?”, Pháp Luân Vương ngỡ ngàng, ông ta bất giác nhìn sang Diệp Thành, ánh mắt đó mang theo bao ý tứ: “Xem ra sau khi bổn vương rời xa cõi đời này đã xảy ra quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi”.

“Các người nói xong chưa?”, phía sau, ba tên ma tướng khoanh tay trước ngực nhìn Diệp Thành và Pháp Luân Vương với ánh mắt giễu cợt mang thoe u quang.

Pháp Luân Vương không nói gì, ông ta quay người lại, đôi mắt vẩn đục nhìn ba tên ma tướng.

Với khả năng quan sát của ông ta thì đương nhiên có thể nhìn ra ba tên ma tướng này bất phàm thế nào, ba tên này không phải có tu vi ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà bị áp chế tu vi.

Rầm!

Một tiếng động mạnh vang vọng khắp thương không, bầu hư thiên phía ba tên ma tướng kia cuồn cuộn mây và sương đen, kéo theo vô số ma binh đến choán lập cả mặt đất và bầu trời. Vùng biển đen sục sôi nuốt chửng từng tấc sơn hà.
“Tiểu nha đầu giải cấm chế linh hồn của ta”, Pháp Luân Vương lên tiếng, giọng nói không còn lạnh lùng như trước nữa.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.