Chương trước
Chương sau
“Người vẫn chưa phái thêm quân cứu viện đi ạ?”, phía sau, Tịch Nhan hoảng loạn nhìn Hồng Trần Tuyết, giờ đây cô đã mặc lên mình chiến y, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào, khoác lên mình chiến y, hiện giờ cô đã là một nữ tướng quân vô song.

“Không ai được phép ra khỏi Nam Sở”, Hồng Trần Tuyết lãnh đạm: “Kẻ nào trái lệnh, chém”.

“Người…”


“Con nghĩ tu sĩ Đại Sở liều mình ngăn chặn Thiên Ma là vì điều gì?”, Hồng Trần Tuyết thẳng thừng ngắt lời Tịch Nhan, giọng điệu mạnh mẽ: “Họ đang tranh thủ thời gian cho chúng ta, tường thành của Nam Sở sẽ là lá chắn có lợi nhất cho Đại Sở phản công sau này. Truyện lệnh xuống, toàn quân tu sĩ Nam Sở chuẩn bị chiến đấu, tiếp tục tăng cường củng cố tường thành”.

“Con mặc kệ”, Tịch Nhan hít sâu một hơi, bay ra khỏi đại điện như một đạo thần quang.

“Đưa con bé về”, Hồng Trần Tuyết trầm giọng ra lệnh.

“Rõ”, Phong Tế gật đầu rồi cũng bay nhanh ra khỏi đại điện như một tia thần mang, đuổi theo Tịch Nhan.

Sau khi Phong Tế đi, Hồng Trần Tuyết hít một hơi thật sâu, đôi bàn tay siết chặt trắng bệch, bà vẫn lo lắng quan sát Thái Cổ Tinh Thiên.

Khi Diệp Thành đi đã giao Nam Sở cho bà, đương nhiên bà phải làm tốt sứ mệnh của mình. Hồng Trần đã chết, bà tuyệt vọng chán nản, không còn nóng nảy hấp tấp như trước nữa, thân là Thánh chủ Nhân Hoàng, bà hiểu hơn ai hết hiện tại Đại Sở đang nguy hiểm nhường nào, càng là lúc nguy cấp thì càng phải bình tĩnh.

Dù bà rất muốn hạ lệnh cứu viện, nhưng sự tàn khốc của chiến tranh buộc bà phải bảo vệ Nam Sở an toàn, chuẩn bị cho một cuộc chiến khốc liệt hơn.

Phía trên hư thiên mờ tối, thanh loan khổng lồ lần nữa dừng lại, đôi mắt phượng sắc bén dè chừng nhìn hư thiên đối diện.

Ở đó có ba người chặn đường họ, một người cầm chiến mác, một người cầm chiến rìu, một người cầm ma đao, họ đều mặc áo giáp lạnh băng, ở Thiên Ma Vực ai cũng ở cấp bậc Chuẩn Đế.



Ba ma tướng!

Vẻ mặt Diệp Thành vô cùng nặng nề, thầm nhẩm tính sức chiến đấu của hai bên.

Lão bối mặc áo bào đen bên cạnh hắn là trưởng lão phân điện thứ nhất của Thiên Đình, tu vi cảnh giới Chuẩn Thiên, có thể miễn cưỡng chặn được một ma tướng, tuy Lâm Thi Hoạ không phải cảnh giới Chuẩn Thiên nhưng hợp lực với thanh loan cũng có thể miễn cưỡng giữ chân một ma tướng.

Nhưng ma tướng thứ ba thì sao? Ai ngăn cản, hắn ư?

Rất rõ ràng điều này không thực tế, trạng thái hiện tại của hắn có lẽ còn không đỡ nổi một chiêu trong tay ma tướng, còn hơn mười người đi cùng còn lại thì đều ở cảnh giới Không Minh, còn chẳng đỡ nổi một chưởng của ma tướng.

“Sư tôn, đồ nhi bất đắc dĩ, phải mạo phạm vong linh rồi”, khi Diệp Thành đang nghiêm mặt thì Lâm Thi Hoạ bên cạnh đã hít sâu một hơi.

Cô chắp hai tay lại, nhanh chóng tạo ấn quyết, miệng đọc chú văn cổ mà Diệp Thành nghe không hiểu, dường như đang thi triển một loại thần thông cực kỳ cường đại nên mái tóc dài mềm mại của cô dần biến thành màu trắng như tuyết.

Diệp Thành cau mày, tuy không biết Lâm Thi Hoạ tạo ấn quyết gì nhưng chắc chắn là một loại thông linh triệu hồi cực kỳ bá đạo.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.