Chương trước
Chương sau
Nói tới đây, Diệp Thành lại cười thần bí: “Nàng có muốn biết vì sao ta lại có nhiều thần thông như vậy không?”

“Vì sao?”, Sở Linh hiếu kì nhìn Diệp Thành, cô còn nhớ khi ở trận so tài tam tông, tên súc sinh Diệp Thành này đúng là thần thông, bí thuật thần thông của chín đại đệ tử chân truyền của tam tông hắn đều biết.

“Vì ta có Tiên Luân Nhãn có khả năng phục chế và diễn tiến”, Diệp Thành cười nói.


“Hoá ra là vậy”, Sở Linh kinh ngạc, nếu như Diệp Thành không nói thì cô vĩnh viễn không bao giờ biết được.

“Còn gì nữa nàng cứ hỏi đi?”, Diệp Thành lại lần nữa mỉm cười, hắn cố gắng kéo theo sự chú ý của Sở Linh, hắn quyết định rồi, nếu như Sở Linh muốn biết thì hắn sẽ không giấu cô bất cứ điều gì.

“Có thể nói cho ta biết sau khi ngươi chết rồi thì làm sao sống lại không?”

“Vấn đề này tương đối phức tạp”, Diệp Thành xoa cằm cố gắng sắp xếp câu từ rồi mới nói: “Linh hồn hiện tại của ta là linh hồn trước khi ta chết, là do Tiên Luân Nhãn nghịch chuyển thời không đưa ta vào giới ý thức của nó, cho nên ta căn bản không chết chỉ là linh hồn của ta bị phong ấn bên trong Tiên Hư Giới của Tiên Luân Nhãn, đợi khi linh hồn quy vị thì ta chẳng phải có thể nhảy nhót bay lượn sao?”

“Linh hồn trước khi chết? Tiên Hư Giới?”, Sở Linh nghe mà thẫn thờ, kể cả với một người thông minh như cô cũng nhất thời không phản ứng lại kịp.

Diệp Thành không nói thêm vì việc này dù là ai cũng sẽ khó hiểu, hắn của lúc đó chẳng phải cũng như vậy sao.

Không biết mất bao lâu Sở Linh mới gãi đầu, cũng không biết cô có hiểu hay không, dù sao cũng là ý đó, là Tiên Luân Nhãn bảo vệ hắn nên mới có Diệp Thành của hiện tại.

“Sao cô không hỏi ta?”, đương lúc Sở Linh còn đang thẫn thờ thì một giọng nói vang lên.

“Ai đang nói vậy?”, Sở Linh lại nhìn Diệp Thành bằng vẻ mặt khó hiểu.

Khụ khụ.

Diệp Thành hắng giọng, hắn cười thần bí với Sở Linh: “Giờ ta sẽ nói với nàng một bí mật quan trogj chính là Thái Hư Cổ Long Hồn ở Chính Dương Tông”.

“Thái Hư Cổ Long Hồn ở Chính Dương Tông?”

“Xin chào cô gái, gọi ta Long Gia là được”, Sở Linh còn đang ngơ ngác thì Thái Hư Cổ Long đã lên tiếng khi Diệp Thành vừa há miệng.

“Hai người sao lại…”, sắc mặt Sở Linh càng thú vị hơn bao giờ hết, vẻ mặt khó tin.

Nên biết rằng nơi này chính là thành cổ Thiên Thu, cách Chính Dương Tông ít nhất cũng phải cả hàng triệu dặm, thế gian này sẽ không thể có truyền âm thạch nào có thể truyền âm xa như vậy.

Quan trọng nhất đó là Thái Hư Cổ Long Hồn ở Chính Dương Tông đang trong trạng thái phong ấn, nơi phong ấn hắn nhất định là cấm địa của Chính Dương Tông, sao có thể liên hệ với Diệp Thành được.

“Đêm trước khi diễn ra trận so tài tam tông, Gia Cát Vũ tiền bối đa lén đưa ta vào cấm địa của Chính Dương Tông”, phía này, Diệp Thành lên tiếng, “vì một số lí do nên ta bị nhốt ở trong đó, vì kéo theo sự chú ý của phía Thành Côn nên Gia Cát Vũ tiền bối chạy đi còn ta bị nhốt lại trong thế giới ngầm của Chính Dương Tông”.

“Vậy làm cách nào mà ngươi ra ngoài được?”, Sở Linh vội hỏi.

“Nàng hỏi đúng vấn đề rồi đấy”, Diệp Thành mỉm cười, “tiểu gia vận may tốt, Thái Hư Cổ Long bị phong ấn ở đó, là nó đưa ta ra ngoài”.

“Còn có cả chuyện này sao?”, Sở Linh kinh ngạc.

“Chính Dương Tông có đại địa linh mạch”, Diệp Thành lại nói ra một thông tin mà Sở Linh còn vô cùng mới lạ, “trước khi ta được đưa ra ngoài thì đã để lại đó chín phần phân thân, cũng chính vì vậy nên khi quyết đấu với người khác ta luôn được bổ sung sức mạnh liên tục”.

“Chẳng trách, chẳng trách”, Sở Linh coi như hiểu ra nhiều điều.





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.