Chương trước
Chương sau
Hự…!

Sau khi Đan Tổ Long Hồn bay vào trán Sở Linh, Sở Linh đau đớn rít lên.

Hiện giờ những gì cô có chính là thần hải, thần hải của cô và Diệp Thành cùng cấp với nhau, đột nhiên có một luồng sức mạnh mạnh mẽ len lỏi vào thần hải nên cô không trụ được.


Khoé miệng Sở Linh trào máu, cô đau đớn mở mắt.

Ập vào mắt cô là khuôn mặt góc cạnh mang theo sự từng trải, đôi mắt đen láy xa xăm như bầu trời sao mênh mông rộng lớn.

“Diệp Thành?”, Sở Linh bất giác giơ tay lên khẽ vuốt má Diệp Thành, cô mở mắt ra là có thể nhìn thấy người quan trọng nhất đối với mình, đây thực sự là chuyện vô cùng hạnh phúc.

“Nương tử, nhớ ta rồi sao?”, Diệp Thành mỉm cười.

“Ai là nương tử của ngươi, ta…”, Sở Linh còn chưa nói xong thì khoé miệng đã lại lần nữa trào máu.

Thấy vậy, Diệp Thành vội nói: “Giữ vững tâm thế, ta giúp nàng mở thần hải”.

“Mở…mở thần hải?”, Sở Linh sững người, “đó…đó không phải là chỉ có tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên mới mở ra được sao? Ta mới ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám mà”.

“Không có việc gì ta không làm được”, Diệp Thành vuốt ve khuôn mặt Sở Linh: “Giữ vững tâm thế là được, mọi việc tiếp theo cứ giao cho Đan Tổ Long Hồn”.

Mặc dù có phần khó tin nhưng Sở Linh vẫn hít vào một hơi thật sâu, cô ổn định tâm thế, nhìn vào đan hải của mình và nhận ra một long hồn đang bay lượn trong đó, không ngừng mở rộng đan hải của mình.

Hự…!

Sở Linh đau đớn rít lên khiến Diệp Thành nhìn mà không khỏi xót xa.

“Nói chuyện với ta chuyển hướng tập trung, hỏi ta tất cả những gì nàng muốn biết”, Diệp Thành vội cười nói, “trên người ta có rất nhiều bí mật, có lẽ nàng rất muốn biết phải không?”

“Hỏi gì cũng được sao?”, Sở Linh mỉm cười nhìn Diệp Thành.

“Nàng muốn biết gì cứ hỏi”.

“Tiên hoả của ngươi ở đâu mà có?”, Sở Linh cười nói.

“Vào đêm thứ chín ta bị đuổi ra khỏi Chính Dương Tông”, Diệp Thành ngồi cạnh Sở Linh trả lời thành thực: “Nó bay từ trên trời xuống, vận mệnh của ta cũng từ đó mà thay đổi”.

“Vậy ma đạo của ngươi là sao?”, Sở Linh thắc mắc nhìn Diệp Thành: “Sao trong cơ thể ngươi lại có ma huyết?”

“Đây chỉ là một sự trùng hợp thôi”, Diệp Thành mỉm cười: “Dòng máu ma đó được luyện ra trong một cái đỉnh nhỏ, ta không ngờ ta vô tình nuốt phải nó, khi gặp phải áp lực thì nó tự giải thoát và đưa ta vào trạng thái ma đạo, nhưng cho tới giờ ta vẫn có thể chống cự được, nếu nói về sức mạnh ma đạo thì thực sự bá đạo, khi vào trạng thái ma đạo, sức mạnh của ta tăng vọt, cũng chính vì dòng máu ma đó nên mới nhiều lần giúp ta thoát khỏi khó khăn”.

“Chẳng trách”, Sở Linh lẩm bẩm: “Vậy Tiên Luân Nhãn thì sao?”

“Nói tới cái này thì đúng là định mệnh”, Diệp Thành cười đáp: “Có lẽ người của Hằng Nhạc Tông không biết bên dưới vực thẳm trồng linh thảo ở ngoại môn có một sơn cốc u tịch, bên trong đó có một lão tiền bối tên là Khương Thái Hư, ông ấy là người của tiên tộc thực sự, cấp bậc Đại Thánh, vì đối phó với ma vật trong cơ thể nên cứ thế ngồi cả năm nghìn năm còn ta may mắn xuống được đó, Tiên Luân Nhãn của ta do ông ấy truyền cho, tên là Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”.

Diệp Thành nói rất hào hứng, Sở Linh nghe mà thẫn thờ, cô không ngờ Hằng Nhạc Tông lại có nhiều bí mật nhường này và cũng không ngờ Diệp Thành lại có cơ duyên gặp được nhiều thứ hay ho như vậy.
“Hoả diệm màu đen đó là một trong những cấm thuật của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn”, phía này, Diệp Thành tiếp tục: “Nó dùng tuổi thọ để đánh đổi nên sức mạnh của Lục Đạo Tiên Luân Nhãn rất bá đạo”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.