Chương trước
Chương sau
"Cho nên, hắn cùng đẳng cấp với Tổ Long Hồng Hoang?" Lý Trường Sinh khó khăn nuốt khan, cảm thấy huyết mạch của mình run rẩy, áp lực mà huyết mạch của thanh niên kia mang đến cho hẳn ta còn lớn hơn cả Thánh Thể Diệp Thánh.

"Đúng với câu thành ngữ không thể trông mặt mà bắt hình dong! Trông có vẻ vô tư nhưng lại có xuất thân chấn động thế gian."

"Cùng là Kỳ Lân, nhưng so với tên này, huyết mạch của Nam Đế cứ như là một trò đùa, đó là tổ tiên của hắn."

"Thật vinh hạnh khi được nhìn thấy một con thánh thú chân chính còn sống, Kỳ Lân của thời kỳ Hồng Hoang, đây là hóa thạch sống!"

"Bất ngờ, thật là bất ngờ." Diệp Thánh kinh hãi.

Kỳ Lân Hồng Hoang, con vật khổng lồ trong số những sinh linh đầu tiên trên thế giới, thánh thú Kỳ Lân thực sự, kề vai sát cánh với bốn thần thú.

Xét về huyết mạch, ở Chư Thiên vào lúc này, ai có thể so sánh được với Cửu Trần?

Bởi vì huyết mạch cùng đẳng cấp với Kỳ Lân Hồng Hoang đã tuyệt chủng từ lâu, giống như Tổ Long và Nguyên Phượng Hồng Hoang.

Còn nói về vai vế, có lẽ trong toàn bộ Chư Thiên không có ai có thể sánh ngang với Kỳ Lân Hồng Hoang, thậm chí ngay cả Bàn Cổ Đại đế cũng không thể sánh bằng.

"Đi theo ta cả đoạn đường, ngươi muốn làm gì?" Thanh niên dừng lại, chậm rãi xoay người, nhìn chằm chằm vào Diệp Thánh cách không gian hư vô.

Diệp Thánh ho khan một tiếng, đi ra khỏi không gian, có ẩn nấp nữa cũng không còn ý nghĩa gì, hắn lặng lẽ đi theo không phải chỉ vì muốn tìm người tâm sự thôi sao?

"Ối trời, Hoang Cổ Thánh Thể'" Thanh niên kinh ngạc kêu lên một tiếng, tung tăng chạy tới, trong đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ lóe lên một tia sáng.

Diệp Thánh kinh ngạc, phải biết hắn đã lợi dụng Chu Thiên để che đậy hơi thở của mình, Chuẩn Đế bình thường còn chưa chắc có thể nhìn ra được huyết mạch của hắn.

Nhưng ai có thể ngờ rằng thanh niên lại xuyên thấu qua Chu Thiên, liếc nhìn qua đã có thể nhìn ra được, đây là tâm nhìn như thế nào, chắc phải vượt qua cấp Chuẩn Đế.

Tuy nhiên, khi nghĩ đến huyết mạch của thanh niên này, hắn lại cảm thấy bình thường.

Huyết mạch ngang hàng với Tổ Long Hồng Hoang, thân thể hỗn độn không xuất hiện, ai có thể sánh được, huyết mạch bá đạo, tầm nhìn của hắn ta đương nhiên sẽ không thấp.

“Đến, để ta xem thử.” Thanh niên đã lấy ra một cuộn tranh, trên cuộn tranh là chân dung của Diệp Thánh.

Hắn ta nhìn bức chân dung, lại liếc nhìn Diệp Thánh, sau đó thở dài nói: "Ta đã nói mà, trên đời này làm sao lại có tới hai Hoang Cổ Thánh Thể, thì ra... chính là Diệp Thánh đã chết!

"Đúng, chỉ số thông minh này cũng không phải bình thường." Diệp Thánh cười tháo mặt nạ ra, đối với việc này hắn cũng không hề thấy kinh ngạc.

"Nếu ta không lầm, người tên là Trần Dạ kia cũng chính là ngươi." Thanh niên thu hồi bức chân dung, hứng thú nhìn Diệp Thánh.

"Đúng như lời ngươi nói." Diệp Thánh nhún nhún vai, cũng không giấu diếm. "Thật kỳ lạ, không phải ngươi đã chết trên bầu trời sao sao?"

"Diêm Vương không chịu tiếp nhận, nên lại quay về." Diệp Thánh lặng lẽ mỉm cười. “Quay về cũng tốt.” Thanh niên tặc lưỡi, tùy tiện ném một bầu rượu: “Ta tên

Cửu Trần, ta thích loại quái vật như ngươi.”

“Thành thật mà nói, ta cũng rất thích ngươi.” Diệp Thánh cầm lấy bầu rượu, đột nhiên có cảm giác... chỉ hận đã gặp nhau quá muộn.

Đây là sự ăn ý giữa yêu nghiệt vô song và thiên tài tuyệt hảo.

Về vai vế thì hắn không thể so sánh được với Cửu Trần, nhưng nếu xét về

tuổi tác thì Cửu Trần và hắn đều hơn 300 tuổi.

Nói cách khác, Cửu Trần đã tự phong ấn chính mình ở thời Hồng Hoang, cho. đến thời đại này mới tháo gỡ phong ấn.

"Ta cũng thích ngươi, chúng ta kết nghĩa huynh đệ đi!" Quỳ Ngưu chạy ra, không biết xấu hổ mà xoa xoa lòng bàn tay, ánh mắt khi nhìn vào Cửu Trần đầy rạng rỡ, muốn lấy máu của người ta.

"Tiểu Quỳ Ngưu Nhi, ngươi thật thú vị." Cửu Trần vui mừng, chỉ nhìn một cái đã nhìn ra lai lịch của Quỳ Ngưu.

"Có thể nói cho ta biết, ngươi là thành viên của đại tộc Hồng Hoang, tại sao lại giúp đỡ nhân tu?" Diệp Thánh mỉm cười nhìn Cửu Trần.

"Nhìn rất khó chịu." Cửu Trần nhấp một ngụm rượu.

"Lý do này đúng là cao cấp, phóng khoáng." Diệp Thánh nói một cách ẩn ý, hắn có thể nghe được ý tứ sâu xa trong lời nói của Cửu Trần.

Trong thời kỳ Hồng Hoang có nhiều sự hỗn loạn hơn bất kỳ thời đại nào khác.

Có quá nhiều chủng tộc mạnh mẽ, mối hận thù của họ rất sâu sắc, bây giờ họ đã giải được phong ấn, sự hỗn loạn kéo dài nhiều đời cần phải được thanh toán.

Đương nhiên, thù hận của họ cũng chỉ là một khía cạnh trong đó.

Mặt khác, Cửu Trần hẳn là rất hiểu lý lế, biết Chư Thiên chống lại Thiên Ma, như vậy hắn ta chính là ân nhân của mình.

Chỉ riêng điều này đã thay đổi quan điểm của hắn về chủng tộc Hồng Hoang.

Đúng như Lý Trường Sinh đã nói, không phải tất cả mọi người của chủng tộc Hồng Hoang đều xấu, ví dụ như Cửu Trần, thân là thánh thú, nhưng có lòng dạ rộng rãi, tất nhiên là ân oán rõ ràng.

"Bá Uyên Thánh Cốt, Thần Chiến Căn Nguyên, Đế Hoang Thần Tàng, tiểu tử ngươi giỏi thật! Ba Thánh Thể tuyệt vời nhất trong lịch sử Chư Thiên đều đã bị ngươi chiếm lấy." Cửu Trần nhếch miệng nói.

"Ngươi đến từ thời kỳ Hồng Hoang, cũng đã từng thấy Thánh Thể đời sau à?" Diệp Thánh sửng sốt, lại lần nữa chấn động trước tầm nhìn của Cửu Trần.


Đây đúng là một người rất đặc biệt! Ba Hoang Cổ Thánh Thể tuyệt vời nhất đều từng bị ngươi đánh? Ngươi cũng...ngầu thật!

Theo bản năng, Diệp Thánh ngẩng đầu nhìn vào hư vô, như thể xuyên qua màn sương có thể nhìn thấy Đế Hoang trên đỉnh núi Giới Minh.

Đừng nói, Đế Hoang thật sự đang nhìn, hơn nữa vẻ mặt còn có chút xấu hổ. Minh Đế ở một bên nhìn sang, vẻ mặt càng xuất sắc hơn.

Đây thực sự là một điều kỳ lạ, Đế Hoang từng đối đầu với Ngũ Đế mà cũng có một lịch sử huy hoàng, xán lạn như vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.