“Con không muốn”. Biểu cảm của Thanh Loan lập tức lạnh nhạt đi một phần: “Thái tử Hỏa Phượng có bản tính như thế nào, lão tổ ngài biết rồi đó, tàn bạo khát máu, biết bao nhiêu người vô tội đã chết dưới tay hắn”.
“Tình huống trong tộc, con cũng nên hiểu rõ, khi đại nạn buông xuống, ngày nào đó nếu như ta quy thiên, tộc Thanh Loan sẽ đụng phải tai họa ngập đầu, bốn phía như hổ rình mồi, tộc của ta cần có Hỏa Phượng Tộc che chở”.
“Nói đến cùng, con cũng là vật hi sinh của cuộc liên hôn chính trị này”. Thanh Loan cười bi thương, trong mắt còn rưng rưng lệ nóng.
“Đừng trách lão tổ tàn nhẫn, tất cả việc này, đều là vì truyền thừa của tộc”. Thanh Loan lão tổ thở dài, Chuẩn Đế cũng thật bất đắc dĩ.
Thanh Loan lão tổ đi đến, thân hình xinh đẹp hoàn mỹ lại hơi khom xuống.
Bà làm lão tổ một tộc nên thời gian vô cùng nhiều, vậy nên bà không sợ chết, điều bà lo là tộc của mình bị người ta bắt nạt.
Nghĩ đến đây, Thanh Loan lại cụp mắt, tâm trạng đầy bi thương lẫn bất đắc dĩ
Nàng ấy chỉ là một người nhỏ bé, không đáng nhắc khi so sánh với cả tộc Thanh Loan. Gia tộc xuống dốc thì đã định trước cả đời nàng ấy phải sống trong khổ cực, đau đớn.
Diệp Thành bị sắp xếp ở gác mái, nên cứ im lặng trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655683/chuong-2777.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.