Chương trước
Chương sau
 Trong tiềm thức, hắn muốn khôi phục lại sự tỉnh táo, nhưng lại khó mà đột phá được sức mạnh chú định vận mệnh kia, nó giam cầm, khiến cho hắn lạc lối.  

 

Màn đêm dần dần buông xuống, bên trên ngọn núi là một khoảng yên lặng.  

 

 

Đồng nam kia đưa Diệp Thành đi, đưa vào một linh tuyền, cả người Diệp Thành dơ bẩn, cần phải lấy nước tắm gội một chút.  

 

 

Thanh Loan bước lên trên đỉnh núi, lẳng lặng đứng đó, từ xa mà nhìn vào hư vô.  

 

 

Trên đỉnh núi Giới Minh, tiếng đàn như tiếng trời, còn du dương mờ ảo.  

 

 

Sở Linh Nhi vô cùng cảm động mà gảy ngón tay ngọc, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên đàn, hai mắt mê man đẫm lệ, chỉ nhìn Diệp Thành.  

 

 

“Nàng ấy gái kia trông thật không tồi”. Sở Linh Nhi đang nhìn Diệp Thành, Minh Tuyệt lại đang nhìn Thanh Lan, nhìn đến mức xuất thần.  

 

 

Có lẽ, đây chính là cái trong truyền thuyết… Yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.  

 

 

Đường đường là đồ nhi của Minh Đế, cao quý đến thế nào, có loại nữ tử nào mà chưa từng gặp, thế nhưng lại chỉ nhìn trúng có mình Thanh Loan, thật đúng là tình yêu khó lường.   

 

 

“Sư tôn, người ổn không?”, Bạch Chỉ không nhịn được mà hỏi.  

 

 

So với tiện nhân Minh Tuyệt kia, cô nương này đáng tin cậy hơn nhiều.  

 

 

Chủ yếu là không đành lòng, rõ ràng trong lòng có tinh, nhưng lại cách biệt hai giới, một người đần độn, một người rơi lệ, hình ảnh này thật sự khiến người ta quá đau lòng.  

 

 

“Các giới có can hệ quá lớn, cần phải tránh đi pháp tắc Minh Giới mới có thể đưa tiếng đàn dẫn vào Linh Giới”. Đế Hoang nhàn nhạt lên tiếng.  

 

 

Bạch Chỉ không dám nói nửa chữ, chí tôn biết càng nhiều bí mật, ngay cả sư tôn cũng không dám dễ dàng động vào, có thể thấy được có bao nhiêu khó khăn.  

 

 

Sở Linh lại khó càng đau đớn, nàng ấy nên mừng vì Diệp Thành đã gặp được cố nhân.  

 

 

Nếu như hắn xảy ra chuyện không hay, vậy thì đó mới là tiếc nuối vĩnh hằng.  

 

 

Ít nhất, cũng nên để cho Diệp Thành biết được, cái gọi là tình kiếp, là một tuồng kịch, còn có hài tử trong bụng của nàng ấy, nàng họ Diệp.  

 

 

Tiên sơn Thanh Loan tộc nghênh đón bình minh, khắp nơi tường hòa an nhàn.  

 

 

Thanh Loan lão tổ đến, lại chỉ thờ dài than ngắn: “Ta đã lục lọi bí thư của tổ tiên, nhưng thứ giúp cho hắn thanh tỉnh, chỉ có thể là Cửu U Tiên Khúc”.  

 

 

“Có lẽ, chúng ta bên đưa hắn vào chư thiên”. Thanh Loan trầm ngâm nói: “Số người ở Đại Sở biết được Cửu U Tiên Khúc cũng không ít”.  

 

 

“Đưa như thế nào?”. Thanh Loan lão tổ mỉm cười nhìn Thanh Loan.  

 

 

“Bỏ khế ước vào trong cơ thể của hắn, nếu như bên chư thiên có người thông linh đến, thì sẽ có thể triệu hồi đem hắn đi”. Thanh Loan nói.  

 

 

“Cũng không phải là không được, nhưng mà con chớ có quên, cục diện bây giờ ở chư thiên, đại tộc Hồng Hoang đã giải phong ấn, nháo nhào đến vạn vực hỗn loạn bất kham, nếu như hắn trở về, với trạng thái đần độn này của hắn, sẽ cực kỳ nguy hiểm, đừng nói là có thể thanh tỉnh trở lại, đến tánh mạng của hắn cũng khó mà bảo toàn”.  

 

 


 

 

“Như thế cũng được”. Thanh Loan gãi đầu, cảm thấy thật bất đắc dĩ.  

“Trước tiên không nói đến Diệp Thành, nói con đó, tộc Hỏa Phượng cầu hôn, con suy xét như thế nào”. Thanh Loan lão tổ ngồi xuống. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.