Chưa biết chừng, còn có người đến gây rối, cướp lấy Diệp Thành, có thể giết được hai Đại Đế, đủ để chứng minh Diệp Thành bất phàm.
Trong lúc khiếp sợ, bà cũng nghi ngờ, khó hiểu đến cực kỳ.
Làm sao Diệp Thành có thể đến linh vực được, hắn đi đến đây bằng cách nào, còn có trạng thái bây giờ của hắn, rõ ràng là thần chí không được minh mẫn!
Không cần Thanh Loan nói, ngón tay của bà đã đặt ở giữa mày của Diệp Thành.
Sau hai ba giây, mới thấy bà thu tay lại, nhíu chặt mày, không nói gì cả, trong đôi mắt đẹp có ẩn ý sâu xa.
“Lão tổ, căn nguyên ở đâu?”, Thanh Loan mở miệng dò hỏi.
“Chạm phải cấm kỵ gặp phải phản phệ, lần này hắn còn sống được, đã là may mắn trong bất hạnh”. Thanh Loan lão tổ nói.
“Lại là cấm kỵ”. Thanh Loan cau mày, sắc mặt khó coi.
“Nghe như trong lời của con thì, hắn còn chạm phải cấm kỵ khác à?”
“Có chạm vào, khi còn ở Đại Sở, hắn cũng từng trở nên đần độn, cần có Cửu U Tiên Khúc mới tỉnh lại được, người đàn tấu cũng cần có tình cảm với hắn”.
“Trong tộc của ta không có người thông hiểu Cửu U Tiên Khúc”. Thanh Loan lão tổ lắc đầu: “Cho dù có thông hiểu đi nữa, thì cũng không có tình nhân để mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655681/chuong-2775.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.