Anh linh Đại Sở cũng theo đó tan đi từng bóng một, trước khi đi họ còn cười với Diệp Thành như muốn nói: chúng ta đợi ngươi về!
Thế giới này bắt đầu đổi màu, từng mảnh vỡ rơi xuống, hóa thành mặt đất khô cằn, rộng rãi mênh mông không có biên giới.
“Thế là... Cuộc chiến kết thúc rồi?”, Minh Tuyệt nuốt từng ngụm nước bọt mờ mịt.
“Thế... Nhanh quá rồi”. Bạch Chỉ cũng bất ngờ với sắc mặt thay đổi rất đặc sắc. Thiên Đạo Quan khó khăn nhất đã bị sụp đổ chỉ một chớp mắt.
Minh Đế với Đế Hoang không nói, chỉ nhìn chăm chú vào Diệp Thành.
Hắn vượt qua Thiên Đạo Quan là thật, nhưng chuyện bị cắn trả tiếp theo đây mới là đáng sợ nhất. Dù sao, bất cứ chuyện gì... Cũng có thể xảy ra.
Khi thấy mặt đất khô cằn của Lục Đạo Luân Hồi, Diệp Thành im lặng đứng dậy.
Tinh thần hắn chỉ hốt hoảng một ít, gần như mất kiểm soát vì hắn đang bị một sức mạnh bí ẩn nuốt chửng.
Quá trình cắn trả diễn ra, nó như muốn kéo hắn vào mơ mang.
Hắn dốc hết sức chống cự, niệm Thanh Tâm Chú để ổn định đáy lòng.
Có thể thấy trán hắn nổi lên gân xanh, mồ hôi tuôn ra, con ngươi màu vàng phủ đầy tơ máu, đỏ lên từng mảnh.
Thực tế chứng minh quá trình cắn trả đáng sợ đến mức nào, bây giờ hắn cảm nhận được rồi.
Đần độn khác với chết, đần độn sẽ sống ba năm như các xác không hồn, lang thang ở đất trời này không còn giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655676/chuong-2770.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.