Chương trước
Chương sau
Đất trời u ám, nước ngừng dậy sóng, thời gian như hoàn toàn đứng yên 

Diệp Thành không bận tâm, không buồn không vui mà im lặng nhìn Diệp Thành Thiên Đạo. Diệp Thành nhìn Thiên Đạo mà như nhìn chính bản thân. 

Trận chiến cuối cùng trong Lục Đạo Luân Hồi chính là chiến đấu với bản thân mình. 

Hắn mạnh bao nhiêu thì Diệp Thành Thiên Đạo mạnh đến mức đó, dù là huyết mạch, thần thông, dị tượng, bổ nguyên, đạo thì đều giống hệt nhau. 

Trong tình thế ngang bằng như thế, nếu bản thân không đánh bại bản thân được thì có thể hắn không thể vượt qua được Thiên Đạo này. 

Một ngọn gió nhẹ lướt ra, khí thế của Diệp Thành Thiên Đạo đột ngột tăng lên. 

Hình thái của hắn cũng lập tức thay đổi, mở Thánh Đạo bá thể, thần vân hiện trên mi tâm, từng sợi tóc dài biến thành màu vàng. 

Đôi mắt của hắn rộng lớn như tinh không, khó bắt gặp Vũ Trụ Biên Hoang. 

Dị tượng hỗn độn khởi động, cắn nuốt vô số đạo uẩn, trong đó diễn biến xen kẽ vào nhau phác họa thế giới rộng lớn. 

Lực chiến của Diệp Thành lập tức tăng lên cấp cao nhất, tóc vàng dài bay phấp phới trong không trung, mặt nước yên tĩnh cũng theo đó mà... Tạo nên bụi hoa đào phủ vạn trượng. 

Nhưng khác với Diệp Thành Thiên Đạo là, bên cạnh hắn xuất hiện đầy màu sắc xen kẽ trong đó là có vài bóng người mờ một nhập nhòe. 

Nhìn kỹ thì đó là Tạ Vân. Ngươi huynh đệ tốt của Diệp Thành. 

Sau Tạ Vân là Hùng Nhị, Liễu Dật, Tư Đồ Nam, Dương Đỉnh Thiên, Đạo Huyền, Từ Phúc, Tiêu Phong... 

Từng bóng người tỏa ra ánh sáng hiền hòa, đứng cách nhau một bước chân, xếp thành một đội hình phủ kín bầu trời Đại Địa. 

Tất cả đều là ảo ảnh, nhưng số lượng cực kỳ khổng lồ. 

Hoặc có thể nói, những người này đều là anh linh của Đại Sở. Tám mươi mốt môn của Tam Tông Cửu Điện của Thiên Đình, không ai thiếu hay gạt ra. 

Mà Diệp Thành như chủ soái, thống lĩnh Thiên Đình Đại Sở. 

Dù cách ba trăm năm, một vòng luân hồi lớn, chín trăm ngàn anh linh của Đại Sở vẫn đợi cách này để tụ họp lại với nhau. 

“... Loại pháp thuật thần thông gì thế?". Trên đỉnh núi Giới Minh Sơn, Minh Tuyệt ngạc nhiên nhìn chăm chú vào màn nước không biết chuyện gì đang xảy ra. 

“Không nên có nhiều ảo ảnh như thế chứ”. Bạch Chỉ cũng giật mình thốt lên. 

“Nối liền sự thật và ảo ảnh, nghịch loạn pháp tắc”. Minh Đế cũng nhíu mày, tâm trạng của chí tôn... Cũng không bình tĩnh nỗi. 

Đế Hoang nhăn càng sâu, ông ta coi thường Diệp Thành quá rồi, đạo tiên pháp nối liền được giữa sự thật và ảo ảnh là một pháp thuật rất thâm sâu. 

Ông ta vừa ngạc nhiên nhưng không tránh được có chút lo lång. 

Rất rõ ràng hành động lần này của Diệp Thành đã không chạm đến chút nào đến cấm kỵ 

Đã là cấm kỵ thì sẽ bị cắn trả, việc cắn trả này đủ khiến Diệp Thành táng thân, dù là ngang bằng cấp nhưng vẫn sẽ bị lạc vào Lục Đạo Luân Hồi. 

Trong Thiên Đạo đã mất đi ánh sáng, sự sáng rõ của ban ngày bị anh linh Đại Sở che hết thành đêm tối. Đất trời rơi vào một mảnh u tối. 

“Ngươi có những người này không?”, Diệp Thành nhìn thẳng vào Diệp Thành Thiên Đạo. 

Gương mặt của Diệp Thành Thiên Đạo ngây ra, rồi nhăn mày. 

Hắn ta cô độc và lẻ lôi như một hạt các trong sa mạc trước Diệp Thành và nhóm anh linh Đại Sở sau lưng hắn. 

Hắn ta cũng chẳng có những người đó, bởi vì hắn không có ký ức về nó. 

Nhóm người ảo giác mà Diệp Thành triệu ra có lực chiến nhỏ đến mức không đáng kể, nhưng đã phá vỡ thế cân đối giữa hắn ta và Diệp Thành. 

Một khi sự cân đối đã đánh vỡ, thử thách của Thiên Đạo chỉ để trang trí. 

Thiên Đạo Quan trông là cửa ải khó khăn nhất, nhưng trước mắt Diệp Thành cũng là một cửa đơn giản, không cần mất một trăm năm mới vượt qua được. 

“Đánh”. Diệp Thành gào lên một tiếng khàn đặc, giẫm nát không trung, không cầm binh khí chỉ dùng hai nắm đấm của mình tấn công. 

“Đánh”. Anh linh Đại Sở cũng cử động, theo sát sau lưng hắn. Họ bắt đầu sử dụng rất nhiều thần thông, bí thuật và diễn biến cho trận chiến. 

Diệp Thành Thiên Đạo cũng cử động, đấm một quyền Bát Hoang nát càn khôn. 

Một quyền của Diệp Thành đánh ra dùng bí thuật, ngân lưu mang uy lực bá chủ... Làm rung động trời xanh. 

Quyền vàng chạm vào nhau tạo ra sấm chớp nổ vang, ánh sáng màu vàng lan ra với tốc độ ánh sáng. 

Nơi nào ánh sáng đi qua đều khiến không trung vỡ ra từng khúc, xẹt qua mặt nước làm nổi lên một thủy triều thôn tính và tiêu diệt cả thiên địa. 

Nắm đấm của Diệp Thành bị đánh nổ, máu xương văng tung tóe khắp trời xanh. 

Diệp Thành Thiên Đạo cũng chẳng khác, xương nắm đấm rạn nứt lui nhanh ra sau, từng bước là rơi từng giọt máu vàng tươi. Trông hình ảnh khủng khiếp đến giật mình. 

Hắn ta chưa kịp đứng vững, anh linh Đại Sở đã phủ xuống. 

Hắn ta vung kiếp sử dụng Bát Hoang, chém nát một mảnh tiên hà dài hẹp, ánh sáng chói lọi mất đi nơi trời bị chém cũng vỡ nát. 

Anh linh Đại Sở rất yếu nên không chịu nổi được nhất chém, vừa trúng đã hóa thành tro bụi. 

Tuy như vậy, họ vẫn lũ lượt đánh ủng tới từng lớp không ngừng. 

Diệp Thành bay vút lên trời, thoắt cái đã nhào gần đó đánh xuống. Một quyền nổ nát nửa Thánh Thể của Diệp Thành Thiên Đạo. 

Tiếng động của cuộc chiến này rất lớn khiến không gian cũng phải rung chuyển, bầu trời sụp đổ. 


Diệp Thành dũng mãnh ùn ùn, càng đánh càng hăng hệt như chiến thần 

Hắn chỉ huy anh linh Đại Sở, sĩ khí hừng hực lây sang hắn, chiến lực cũng tăng lên liên tục đánh Diệp Thành Thiên Đạo đến bại liệt. 

Hắn không còn lo kết quả của đại chiến này thế nào nữa. 

Thời gian vừa trôi qua một phút đồng hồ, Diệp Thành Thiên Đạo lập tức bị giết.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.