Đây là một khu rừng núi với cây cối rậm rạp, chim hót hoa nở.
Thấp thoáng sâu trong cây cổ thụ, có một người đang nằm, đầu tóc bạc trắng, râu dài kinh người, không nhìn rõ dung mạo.
Không sai, hắn là Diệp Thành, từ Lục Đạo rơi xuống nơi này.
Không biết đã ngủ ở đây bao lâu, bị vùi lấp dưới những chiếc lá rụng và cát bụi, thỉnh thoảng sẽ có chim nhỏ chạy tới mổ lên người hắn vài cái.
Hắn bất động như một người chết, như thể bị thế giới lãng quên.
Khi một cơn gió mát thổi qua, ngón tay út của hắn run lên.
Sau đó, hắn mở mắt ra, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm bầu trời trong xanh, vẻ mặt đờ đẫn và vô cảm.
Hắn đứng dậy, đi về phía trước, bước đi cứng ngắc như một con rối, không có mục tiêu cũng không có phương hướng.
Trên đỉnh núi Giới Minh vẫn là màn hình nước kia, từ mờ ảo chuyển sang rõ ràng, hiện ra cảnh tượng chính là hình ảnh của Diệp Thành.
Trên đỉnh núi, bốn người đã trở thành năm người, có thêm một người là Sở Linh.
Khuôn mặt nàng đầy nước mắt, lau cũng lau không hết, có thể nhìn thấy Diệp Thành còn sống, chính là ông trời ban ơn.
Bạch Chỉ nói với nàng rằng Lục Đạo trăm năm đầy máu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655677/chuong-2771.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.