Chương trước
Chương sau
Đây là một khu rừng núi với cây cối rậm rạp, chim hót hoa nở.  

 

 

Thấp thoáng sâu trong cây cổ thụ, có một người đang nằm, đầu tóc bạc trắng, râu dài kinh người, không nhìn rõ dung mạo.  

 

 

Không sai, hắn là Diệp Thành, từ Lục Đạo rơi xuống nơi này.  

 

 

Không biết đã ngủ ở đây bao lâu, bị vùi lấp dưới những chiếc lá rụng và cát bụi, thỉnh thoảng sẽ có chim nhỏ chạy tới mổ lên người hắn vài cái.  

 

 

Hắn bất động như một người chết, như thể bị thế giới lãng quên.  

 

 

Khi một cơn gió mát thổi qua, ngón tay út của hắn run lên.  

 

 

Sau đó, hắn mở mắt ra, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm bầu trời trong xanh, vẻ mặt đờ đẫn và vô cảm.  

 

 

Hắn đứng dậy, đi về phía trước, bước đi cứng ngắc như một con rối, không có mục tiêu cũng không có phương hướng.  

 

 

Trên đỉnh núi Giới Minh vẫn là màn hình nước kia, từ mờ ảo chuyển sang rõ ràng, hiện ra cảnh tượng chính là hình ảnh của Diệp Thành.  

 

 

Trên đỉnh núi, bốn người đã trở thành năm người, có thêm một người là Sở Linh.  

 

 

Khuôn mặt nàng đầy nước mắt, lau cũng lau không hết, có thể nhìn thấy Diệp Thành còn sống, chính là ông trời ban ơn.  

 

 

Bạch Chỉ nói với nàng rằng Lục Đạo trăm năm đầy máu và nước mắt, nghe vậy thực sự rất đau lòng, hình bóng của hắn xơ xác tiêu điều.  

 

 

“Tiền bối, đó là Chư Thiên Vạn Vực sao?”, Sở Linh đôi mắt đẫm lệ nhìn sang Đế Hoang hy vọng có được một câu trả lời chính xác.  

 

 

“Không phải Chư Thiên, mà là Linh Vực”. Đế Hoang thở dài.  

 

 

“Thật là một đứa trẻ xui xẻo, tỉ lệ một trên một vạn, vậy mà bị cuốn vào Linh Giới”. Minh Đế cũng lắc đầu.  

 

 

“Linh Vực?”, Sở Linh hỏi: “Vậy làm thế nào để trở về  Chư Thiên”.  

 

 

“Linh Vực thuộc về nhân giới, chính là ở nhân giới, cho nên trở về Chư Thiên rất dễ dàng”.  

 

 

“Chuyến này khó giải quyết nhất chính là trạng thái của hắn cần phải khôi phục tỉnh tảo càng nhanh càng tốt, vô tri vô giác, tình cảnh này hết sức nguy hiểm”.  

 

 

“Vãn bối có thể giúp gì không?”, Sở Linh vội vàng lau nước mắt, hai vị chí tôn đã nói như vậy, nhất định là khó khăn.  

 

 

“Toàn bộ Minh Giới chỉ có một mình ngươi có thể giúp hắn tỉnh lại”. Đế Hoang nói xong, phất tay lấy ra một cây Tố Cầm.  

 

 

“Ta đã từng dạy ngươi Cửu U Tiên Khúc, tiện đàn Tỉnh Thế Thiên đi”.  

 

 

“Vâng ạ”. Sở Linh lập tức ngồi xuống, hít một hơi thật sâu, gảy đàn, âm thanh đàn du dương giống như âm thanh của thiên nhiên.  

 

 

Vừa gảy đàn vừa nhìn Diệp Thành, hy vọng hắn sẽ tỉnh lại.  

 

 

Chỉ là, mặc dù tiếng đàn vang lên, nhưng Diệp Thành lại không hề có phản ứng, hắn vẫn đờ đẫn như cũ, ánh mắt vẫn trống rỗng như vậy.  

 

 

Sở Linh thấy vậy nhìn Đế Hoang, tiếng đàn dường như vô dụng.  

 

 

Đế Hoang vẫn im lặng, không ngừng vung tay, lướt qua hư vô hết lần này đến lần khác.  

 

 

Minh Đế cũng vậy, thi triển Đế Đạo tiên pháp để dọn đường cho tiếng đàn của Sở Linh, dù sao nó trải dài hai giới mà tiếng đàn còn chưa đến.  

 

 

Việc này cần có thời gian và cấp chí tôn không phải là toàn năng.  

 

 

Minh Tuyệt và Bạch Chỉ đứng lặng yên, ánh mắt sáng ngời nhìn.  

 


Sở Linh không dám dừng lại, tiếng đàn xa xăm, nước mắt của nàng cũng mờ ảo.  

 

 

Khúc Tỉnh Thế Thiên này không phải ai đàn cũng có tác dụng, cần phải có tình với hắn, cũng khó trách Đế Hoang nói chỉ có nàng mới có thể cứu.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.