“Ngươi đưa ta đi đâu?”, Tần Mộng Dao trừng mắt nhìn Diệp Thành.
“Nơi tốt đẹp, ngươi nhất định sẽ thích”. Diệp Thành cười nói.
Nói xong, tốc độ của hắn càng nhanh hơn, mỗi bước đều rất nhanh.
Tần Mộng Dao không ngừng giãy dụa, nhưng không phá được phong ấn của Diệp Thành, phong ấn quá nhiều, hơn trăm đạo, Diệp Thành quá cố chấp.
Không lâu sau, Diệp Thành mới dừng lại ở một cái tòa lầu gác.
Tòa lầu gác này rộng rãi, có ba tầng, nồng nặng mùi vị hồng trần, chưa bước vào đã có thể ngửi thấy mùi son phấn bay ra từ đó.
Nhìn từ xa, lờ mờ còn có thể nhìn thấy cô gái duyên dáng gảy đàn, uốn éo kiểu cách ở tầng hai ba.
Lại nhìn ra ngoài cửa của lầu các, một người phụ nữ ăn mặc không chỉnh tề, vẫy tấm lụa dài trên tay giọng mềm đến tận xương: “Đại gia, sao bây giờ mới tới!”
“Này, chính là nơi này”. Diệp Thành vuốt tóc.
Không sai, đây là một tòa thanh lâu, nôm na chính là lầu xanh, nói thẳng ra là kỹ viện.
Minh Giới còn có thanh lâu, làm ăn khá tốt, từ tiểu quỷ đến Minh Tướng đều có, công đức và minh thạch đều là tiền tệ thông dụng.
Diệp Thành cũng khá thấu hiểu lòng người, đổi quần áo Tần Mộng Dao thành quần áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655602/chuong-2696.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.