Chương trước
Chương sau
 Sau đó, tên này cười lớn, vỗ mông bỏ đi.  

 

 

Nhìn về phía sau, Tần Mộng Dao đã bị nữ nhân hồng trần nhấn chìm rồi.  

 

 

Tu vi bị phong ấn, giống như phàm nhân, có thể nói là không có sức phản kháng, này, trực tiếp được mời đi vào, náo nhiệt quá.  

 

 

Bất kể tối nay nàng có học được kinh nghiệm hay không, chuyến đi này nhất định nàng ta sẽ không bao giờ quên, còn phải cảm ơn Diệp Thành.  

 

 

Diệp Thành ngược lại rất nhàn nhã, ôm bình rượu đi về phía tiểu viện.  

 

 

Nhắc đến thanh lâu, thực sự có một mối liên kết không thể tách rời với nó.  

 

 

Ở Đông Hoang, từng mang Cơ Ngưng Sương tới đó; ở Phàm Giới Đại Sở, ta mang Sở Huyên đến đó; ở  m Phủ, ta lại đưa một người khác tới.  

 

 

Đó là một nơi tốt, kiếm tiền không dễ, phải lo việc kinh doanh, đối với việc này hắn luôn rất hào phóng.  

 

 

Trở lại tiểu viện, yên tĩnh, gió lạnh thổi nhẹ nhàng.  

 

 

Diệp Thành đi tới cửa sổ, nhìn qua khe hở.  

 

 

Sở Linh đã ngủ rồi, ngủ yên bình, phụ nữ mang thai luôn rất mê ngủ, lúc ở cầu Nại Hà chính là như vậy.  

 

 

Diệp Thành rất tự giác, nhẹ nhàng mở cửa ra.  

 

 

Nhưng cũng không phải chuyện không thích hợp, Sở Linh đang mang thai, không thể làm loại chuyện đó, nhưng ôm ngủ vẫn có thể.  

 

 

Nhìn đứa nhỏ trong bụng nàng, nó ngược lại rất có sức sống.  

 

 

Khi Diệp Thành nhìn nó, đứa bé đang cười khúc khích, hồng hào và mập mạp, trông thật đáng yêu làm sao.  

 

 

“Còn cười, đợi ta tìm thấy cha ngươi, ta sẽ đạp chết hắn”.

 

Một đêm không có gì xảy ra, sáng sớm, quỷ thành chào đón sự phồn hoa thịnh vượng.  

 

Hôm nay quỷ thành cực kỳ náo nhiệt, nói đúng hơn là bên thanh lâu rất náo nhiệt, Tần Mộng Dao thực sự nổi tiếng.  

 

 

Chủ thanh lâu cũng giật khoé miệng, làm ra một việc có một không hai.  

 

 

Những cô gái hầu hạ Tần Mộng Dao đều hoài nghi cuộc đời.  

 

 

Đường đường Minh Tướng mà lại là nữ giả nam, có phải rảnh quá không.  

 

 

Tin tức truyền ra, âm tào địa phủ náo nhiệt, phố lớn ngõ nhỏ, cửa hàng quán xá đều bàn tán về việc này.  

 

 

“Không ngờ Tần Mộng Dao còn có... sở thích đặc biệt này!”  

 

 

“Nếu không sẽ không bảo Minh Tướng thâm sâu khó nhìn thấu!”  

 

 

“Một cô gái xinh đẹp như thế... đúng là lãng phí!”  

 

 

Trên đường cái quỷ thành, ai nghị luận cũng tặc lưỡi, vẻ mặt kỳ quái đủ kiểu.  

 

 

Trong tiếng bàn tán, Sở Giang Vương đích thân tới, lôi Tần Mộng Dao đi.  

 

 

Vẻ mặt hung ác, đen tối, Tần Mộng Dao nổi tiếng, ông ta cũng nổi giận, Diêm La điện thứ hai cũng nổi giận.  

 

 

Đúng là làm ông ta ‘nở mày nở mặt’ quá, Minh Tướng hết nửa đã tàn phế, nửa còn lại thì tèo đời, nữ Minh Tướng duy nhất lại làm ra việc này.  

 

 

“Vì sao cho chúng ta vào thanh lâu?”, chín Minh Tướng dưới trướng Tần Quảng Vương khập khiễng gãi đầu.  

 

 

Nhưng việc này đúng là hot nha, nếu biết đêm qua Diệp Thành dẫn Sở Linh tới Tần Mộng Dao vào thanh lâu chơi thì họ cũng chạy tới.  

 

 

Trong một quán rượu, Triệu Vân uống rượu không nhịn được mà nở nụ cười.  

 

 

Diệp Thành này đúng là kỳ lạ, nhân tài như thế, vũ trụ họ hoàn toàn không có, mà có cũng không ‘chill’ như thế.  

 


Tầng ánh sáng hiện ra, cổ xưa thần bí, Đế Đạo pháp tắc bị đánh tan, hắn ta không thể động đậy.  

 

 

Trong giây tiếp theo, hắn ta đã biến mất.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.