Chương trước
Chương sau
Triệu Vân không thể chịu đựng thêm được nữa, liền xoay người rời đi, nửa đêm không ngủ, thực sự nhàn rỗi nhưng không có thời gian bầu bạn với các ngươi. 

 

Ngoài viện đã chuẩn bị xong xuôi, nhưng trong viện lại yên tĩnh. 

 

Diệp Thành và Sở Linh vẫn ngồi đó không nói một lời. 

 

Ai ở trên ai ở dưới, giường của chúng ta có chắc chắn hay không. 

 

Sở Linh càng nghĩ càng đỏ mặt, nàng là thần cầu Nại Hà! Tại sao trong đầu còn nảy ra những suy nghĩ kỳ lạ như vậy? 

 

Sự rụt rè của người phụ nữ khiến má nàng lập tức nóng bừng, luôn muốn tìm một cái hố để chui xuống, thật là xấu hổ. 

 

“Không cho ngươi uống rượu, sao mặt ngươi vẫn đỏ như vậy?", Diệp Thành cười, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm khuôn mặt của Sở Linh. 

 

“Không cần ngươi quan tâm”. Sở Linh đứng lên, trừng mắt nhìn Diệp Thành, bước từng bước vào phòng, sắc mặt đỏ bừng đã lan đến cổ. 

 

“Chắc chắn là đang nghĩ tới mấy chuyện không sạch sẽ”. Diệp Thành lắc đầu, vỗ vỗ mông, rất có ý thức đi theo vào phòng. 

 

Ngay lập tức, trong phòng truyền ra tiếng chuông leng keng. 

 

Âm thanh đó giống như như tiếng kẻ cướp đập phá đồ đạc trong nhà, bàn ghế, ghế dài, nồi niêu xoong chảo đều bị đập vỡ nát trên sàn. 

 

Chẳng bao lâu, Diệp Thành bước ra ngoài, bị đá ra ngoài. 

 

Ai da, bọn người Tần Mộng Dao tặc lưỡi nhìn nhau. 

 

Đường đường là Hoang Cổ Minh Tướng, ngay cả Cửu Điện Minh Tướng cũng bị đánh đến phế, nhưng lại bị thần cần Nại Hà xử lý, thực sự rất xấu hổ. 

 

Diệp Thành cả người nhếch nhác, che chắn cái eo già, thật sự là xấu hổ. 

 

Không phải hắn không ra tay, hắn thực sự đánh không lại Sở Linh Nhi. 

 

Ai có thể ngờ rằng trong cơ thể Sở Linh lại có Chuẩn Đế Binh, không biết tên chết tiệt nào cho, rất lợi hại. 

 

Chuẩn Đế Binh không phải đồ chơi đâu, cứ như vậy hắn đã ra ngoài rồi, dáng vẻ vẫn mạnh mẽ như vậy. 

 

Cảnh tượng này rất giống với cảnh tượng ở Hằng Nhạc Tông. 

 

Sở Huyên khi đó cũng không có trí nhớ, trong người mang theo Hãn Binh rất hung dữ, vốn dĩ muốn ôm vợ mình đi ngủ nhưng lại bị đánh một trận. 

 

“Thật xấu hổ”. Diệp Thành lau máu mũi, chạy thẳng ra ngoài viện, không thể lên giường của Sở Linh, phải tìm chút trò vui. 

 

Mà trò vui này tất nhiên là mười vị Minh Tướng ở bên ngoài viện. 

 

Thực sự nghĩ rằng lão tử bị mù sao? Những tên này... bản lĩnh ẩn nấp kém xa lắm còn muốn xem phát sóng trực tiếp, vậy phải chơi vui vui mới được. 

 

Không lâu sau, chín bóng người lần lượt bay ra khỏi quỷ thành. 

 

Bởi vì tâm trạng không được vui, toàn bộ bảo bối trên người của chín người đều bị Diệp Thành tạm thời giữ lại bảo quản, không còn sót lại thứ gì. 

 

Về phần Tần Mộng Dao, Diệp Thành thương hoa tiếc ngọc, liền cho nàng thêm một cái phong ấn, không nhiều, chỉ có một trăm đạo. 

 

“Ta đi ngang qua cũng không nhìn gì cả”. Tần Mộng Dao trực tiếp cười khan, bị bắt quả tang, thật sự là xấu hổ. 

 


“Học hỏi kinh nghiệm, nói sớm mà! Đi, ca dẫn ngươi đến một nơi”. Diệp Thành vung tay, xách người rời đi. 

 

Quỷ thành về đêm tuy im lặng nhưng vẫn phồn hoa. 

Nơi gọi là phồn hoa chính là nơi mà nam nhân muốn đi, là thiên đường của nam nhân, đặc biệt náo nhiệt về đêm. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.