Chương trước
Chương sau
Trận chiến hôm nay đã cho thấy thực lực của Diệp Thành, võ đài không thể mở được nữa, nếu không sẽ phá sản mất.

“Thật bất ngờ”. Ở trong con phố quỷ, Mạnh Bà chống gậy đi lại, nếu hỏi bị chấn động nhất, đó chắc chắn là bà ta.

Từ ngày đó ở cầu Nại Hà, mới qua không lâu mà hồn phách năm xưa chẳng những ngưng tụ thành nguyên thần mà còn phát triển đến đáng sợ như vậy, ngay cả Phi Long Minh Tướng cũng bị đánh bại.

“Minh giới có quá nhiều yêu nghiệt”. Mạnh Bà buồn bã lắc đầu, cũng không để ý chuyện Diệp Thành khiến mình mất đi thần vị nữa.

Đang đi, bà ta không khỏi dừng chân lại, lặng lẽ nhìn vào một bức tường, trên tường dán một bức chân dung của một thiếu nữ, chính là của Sở Linh.

Bà ta là vị thần tiền nhiệm của Cầu Nại Hà, mà Sở Linh chính là thần của cầu Nại Hà hiện nay, nhìn nàng ta như vậy, bà không khỏi có chút cảm khái.

Đôi khi nghĩ lại, ở bên ngoài cũng tốt, không phải đứng mãi ở đầu cầu Nại Hà, không phải ép người ta uống canh vong tình.

Sống lâu rồi, nhìn thấy nhiều rồi, bà ta sớm đã không còn hứng thú, không còn hứng thú với việc làm người ta đầu thai, hứng nước mắt để nấu canh Mạnh Bà.

Canh vong tình được tạo nên từ những giọt nước mắt, mỗi giọt đều đọng lại những kỷ niệm, nối tiếp nhau, quay đi quay lại.

Tâm tình của bà ta thăng hoa trong khoảnh khắc này, đúng vào lúc này, bà ta thăng cấp, tu vi cấp Thánh Nhân, từ từ đạt đến Chuẩn Thánh Vương.

Những người trên đường liếc mắt nhìn với vẻ mặt kì quái vô cùng, đi bộ cũng có thể thăng cấp, sao chúng ta không có may mắn này chứ?

Mạnh Bà cười hiền hậu, hiểu rõ nguyên quả.

Gặp được Diệp Thành là nhân, cũng là kết quả của tạo hóa, bà ta nên cảm kích Diệp Thành, sau vài trăm năm, cuối cùng cũng vượt qua chướng ngại.

Tiểu viện, Diệp Thành không hề nhúc nhích, giống như một vị sư già đang ngồi thiền.

Ngồi một cái là chín ngày, tất cả đều rất yên tĩnh.

Đến ngày thứ chín, lúc này mới thấy thánh thể của hắn run lên, vẻ mặt có chút thay đổi, lông mày lúc nhíu lại, khi lại thả lỏng.

Không biết hắn đứng dậy từ khi nào, mặc dù mắt nhắm chặt nhưng lại bước ra khỏi quỷ thành, đứng  trên bầu trời.

Một cơn gió lạnh thổi qua, giữa lông mày của hắn có rất nhiều nếp nhăn, từ từ tụ lại thành hoa văn thần thánh.

Tiếp đó, từng luồng sức mạnh thần bí tràn ra từ cơ thể hắn, nhanh chóng phác họa ra một bóng người huyền ảo.

Bóng người huyền ảo đó có kích thước không nhỏ, lớn cả trăm trượng.

Giữa lông mày cũng được khắc hoa văn thần thánh giống như của Diệp Thành.

Nhìn từ xa, bóng người huyền ảo khổng lồ trông giống như một đỉnh núi cao hàng trăm trượng, sừng sững giữa trời đất.

Mà Diệp Thành đứng ở trên ngực của người khổng lồ.

Bóng người huyền ảo giống như một bộ áo giáp bao bọc Diệp Thành

Kì lạ ở chỗ, cái đường nét trên gương mặt, dáng người thậm chí kiểu tóc bóng người kia giống y hệt Diệp Thành.

Cũng có thể nói là, hắn chính là Diệp Thành sau khi phóng to trăm trượng.

Chỉ không giống ở chỗ, Diệp Thành có máu thịt, mà nó chỉ là hư ảo.


Ngay cả khi Diệp Thành cười nó cũng cười, tóc Diệp Thành hơi bồng bềnh, tóc bóng người hư ảo cũng khẽ bềnh bồng.

Đây là một trong những tàng thần thánh thể thời hoảng cổ, tên của nó là: Bá thể.

Thần tàng có thể được coi là phòng ngự tuyệt đối, muốn đả thương thân thể hắn, trước tiên phải đánh tan bóng bá thể vây quanh hắn.

Thần tàng này có khả năng công kích mạnh mẽ, Diệp Thành tấn công, nó cũng công kích hơn nữa sức mạnh phóng đại rất nhiều.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.