“Lần đầu thấy Phi Long Minh Tướng thảm như vậy đó!”
“Tên Diệp Thành cũng ác ha, nói là giao lưu võ thuật mà đánh như gặp kẻ thù giết cha! Còn cướp bảo vật nữa!”
“Sự thật chứng minh, Hoang Cổ Thánh Thể là vô địch cùng cấp. Huyền thoại này không phải khoác lác, không có việc gì thì đừng tìm hắn đánh nhau!”
Bên ngoài Quỷ thành vô cùng náo nhiệt, từng dòng người kéo dài.
Trong Quỷ thành, bóng người thưa thớt, đều chạy ra ngoài xem kịch hay rồi.
Một Minh Tướng tự dưng bị đánh cho tàn phế, việc này nghe có vẻ mới lạ cho nên rất nhiều người chạy đi xem, sau đó chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Diệp Thành xách túi chứa vật quay trở lại tiểu viện.
Tâm trạng rất tốt, đánh nhau xong còn thu được bảo bối, nếu còn có người trao đổi với hắn, hắn cũng không ngại đánh thêm mấy trận nữa.
Thậm chí nếu Diêm La đến gây sự, hắn cũng không sợ.
Nếu thế hệ trước nhất quyết muốn nhúng tay vào cuộc tranh đấu của thế hệ này, vậy hắn sẽ đi nói chuyện với Đế Hoang, có người đứng sau, cần gì phải sợ.
“Không thể phủ nhận là ngươi ra vẻ cũng khá được đấy”.
Vừa bước vào tiểu viện, đã nghe thấy Quỳ Ngưu nói một câu đầy ẩn ý sâu xa, tuy nhắm mắt ngưng thần nhưng hắn ta vẫn có thể nhìn rõ ràng.
Thật sự đúng như lời đồn trên Huyền Hoang, lão thất nhà hắn ta đi đến đâu là náo nhiệt đến đó, Minh giới thì sao chứ, vẫn giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655543/chuong-2637.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.