Chương trước
Chương sau
Máu tươi bắn đầy hư không, bầu trời tối tăm cũng bị nhuộm đỏ.

Tình hình ngầu thế đấy, cũng vô pháp vô thiên thế đấy!

Đường đường là Phi Long Minh Tướng dưới trướng Sở Giang Vương, chiến đấu cùng cấp mà lại bị một Chuẩn Thánh đánh cho không dám ngẩng đầu.

Có lẽ không ai hiểu được tâm cảnh hiện tại của Phi Long Minh Tướng.

Hắn ta có nhiều bí thuật nhưng đều không thể thi triển.

Nói chính xác hơn là không có cơ hội để dùng, chưa đụng tới bí thuật là Diệp Thành đã tấn công, thở còn không kịp nữa là.

Trong mắt hắn ta chẳng thấy gì khác ngoài những nắm đấm màu vàng, cái sau mạnh hơn cái trước, hắn ta đã không biết đâu là đông-tây-nam-bắc rồi.

So với hắn ta, Diệp Thành đúng là trâu.

Hắn bay tới trước mặt Phi Long Minh Tướng, bạt mạng mà đánh.

Hắn như chiến thần, trong tay không vũ khí, không dùng bí pháp lẫn thần thông, chỉ dùng nắm đấm mà chèn ép.

Người xem giật khoé miệng, nuốt nước bọt.

Đó là cấp Chuẩn Thánh sao? Chưa từng thấy Chuẩn Thánh nào mạnh cỡ đó!

Dù sao ngươi cũng là một Minh Tướng, có chút danh tiếng ở Minh giới, sao lại bị đánh tới mức không kịp thở thế.

Dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, Phi Long Minh Tướng rơi xuống, mặt đất nứt toác, máu tươi vẩy ra.

“Ta không tin!”, thằng oắt này giỏi chịu đòn phết, lập tức đứng dậy lao lên trời, hai mắt đỏ au, gân xanh cuồn cuộn trên trán.

“Vậy đánh tới khi ngươi tin thì thôi!”, Diệp Thành tất nhiên cũng xông tới, Phi Long Minh Tướng lại bị hắn tung chưởng đánh rớt.

Ha, Phi Long Minh Tướng đẹp trai ngầu lòi tiếp xúc thân mật với mặt đất lần nữa.

Lúc này, hắn ta đã không đứng nổi nữa.

Hoặc là nói Diệp Thành đã không cho hắn ta gượng dậy, trực tiếp ấn xuống.

Xong việc, tên khốn này còn ngồi lên người đối thủ, một tay túm cổ áo, một tay siết thành quyền.

“Không tin nè, cho ngươi không tin nè!”, Diệp Thành thể hiện thần uy, lửa giận không nhỏ, hết quyền này tới quyền khác, vừa đánh vừa mắng.

Đất nứt ra, hắn vẫn đánh, đất chấn động, bị san bằng, bị hắn đánh ra cái hố to.

Hắn không biết sao mình lại giận như vậy nhưng nhìn gương mặt kia của Phi Long Minh Tướng là tay hắn ngứa hà!

Vợ của ông, ngươi cũng dám ngấp nghé à, muốn tán cũng là ta tán, chỉ ta được cua, mẹ nó, ngươi là cọng lông nào!

Diệp Thành càng nghĩ càng giận, sức cũng tăng hơn nhiều.

Bang bang bang! Một tràng dài vang lên, không hề ngừng nghỉ.

Người xem không dám hó hé, chỉ nghe thấy trong hố truyền ra những tiếng vang lớn, tim họ cũng run theo, đừng nói xem, nghe đã thấy đau.

Không biết khi nào mà âm thanh dần im bặt, trời đất tĩnh lặng.

Dưới ánh nhìn của đám đông, Diệp Thành bò ra khỏi hố, trong tay còn cầm một túi chứa đồ, là túi của Phi Long Minh Tướng.


Nên hắn tốt bụng để hắn ta sống sót, không phải nể mặt Tần Mộng Dao mà là nể tình Triệu Vân.

Hắn rồi, đám đông mới vây quanh hố vì Phi Long Minh Tướng còn nằm trong đó.

Đám đông nhìn xuống thì khoé miệng giật tăng tăng.

Hiện tại, Phi Long Minh Tướng đã không chỉ thảm nữa, hoàn toàn không còn hình người, chỉ là một đống mà thôi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.