“Không tồi”. Diệp Thành cười, dùng sức vặn cổ, bóng người bá thể cũng cười, cũng ra sức vặn cổ.
“Đứng trên cao đúng là nhìn được xa”. Diệp Thành bước lên trên hư không, nhìn bốn phương tám hướng.
Bóng người bá thể cũng đang bước đi, giống y hệt như Diệp Thành đang ngắm nhìn bốn phương tám hướng, mỗi lần lao xuống, mặt đất bị nó dẫm lên đều rung chuyển, phát ra từng tiếng bình bịch.
Đi ngang qua một cây cổ thụ chọc trời, Diệp Thành trực tiếp đưa tay ra.
Cây cổ thụ tuy lớn nhưng bá thể chỉ cần bị hai ngón tay kẹp một cái là đã lôi hết cả gốc rễ lên.
Trong lúc đi, trong tay Diệp Thành xuất hiện một thanh kiếm.
Cùng lúc đó, trong tay của bóng người bá thể cũng xuất hiện một thanh kiếm, tuy chỉ là hư ảo, nhưng lớn hơn thanh kiếm trong tay Diệp Thành rất nhiều, ít nhất cũng phải cao hai mươi, ba mươi trượng.
Diệp Thành bắt đầu đùa vui ầm ĩ và tìm một nơi rộng rãi để múa kiếm.
Bóng hình bá thể cũng thực sự đồng bộ với động tác của hắn.
Nhìn từ xa, chỉ nhìn thấy một người hư ảo khổng lồ đang múa kiếm, thi thoảng san bằng cả một vùng.
“Con... mẹ nó, cái đó... đó là gì vậy?”
Những tiểu quỷ đi ngang qua nhìn về hướng đó với vẻ mặt ngẩn ngơ.
Hư ảo, đó là quỷ hồn sao? Nhưng sao nó to thế?
Nửa đêm rồi, bóng người cầm theo một thanh kiếm to lớn vung lên nhảy xuống tạo ra động tĩnh cực lớn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655545/chuong-2639.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.