Chương trước
Chương sau
Huyết mạch của nàng ta rất quái dị, linh hồn lại như một đóa hoa sen nở rộ, máu thanh khiết, sức mạnh tiềm tàng rất thần bí.

Hắn chưa từng thấy ai huyết mạch giống nàng ta, nhưng người có thể nhận ra hắn là Hoang Cổ Thánh Thế như Tần Mộng Dao, chắc chắn không phải dạng vừa.

Nhân tài ở Minh Giới cũng xuất hiện tầng tầng lớp lớp, chẳng khác gì Chư Thiên.

Tạm thời không nhắc đến Đại Đế, chỉ nói đến huyết mạch đã có rất nhiều loại hắn mới gặp lần đầu tiên giống như Quỷ Tuyền Minh Tướng có huyết mạch căn nguyên vô cùng mạnh mẽ.

“Ngươi nói thật xem nào, quan hệ của ngươi và Đế Quân là gì thế?”, Tần Mộng Dao chớp đôi mắt linh động và trong vắt của mình, chọc chọc ngón tay vào người Diệp Thành.

“Đế Quân nào? Minh Đế ấy hả?”, Diệp Thành tò mò hỏi lại.

“Họ không làm Minh Đế, nhưng lại khiến Minh Đế e dè và nhúng nhường vài phần”. Tần Mộng Dao cười nói: “Minh Đế cũng là Hoang Cổ Thánh Thể, vả lại còn là một vị Đại Thành Thánh Thể hàng thật giá thật đó”.

“Minh… Minh Giới có Đại Thành Thánh Thể luôn á?”, Diệp Thành ngạc nhiên đến ngây người.

“Người ở Minh Giới biết hết mà”. Tần Mộng Dao xòe tay, tỏ thái độ đương nhiên: “Đại Thành Thánh Thể có thể sánh vai với Đế, được Minh Giới tôn thờ, gọi là Đế Quân”.

Khóe miệng của Diệp Thành lại giật giật. Hắn thật sự vẫn chưa biết chuyện này.

Một vị Đại Đế, một vị Đại Thành Thánh Thể. Đội Hình Minh Giới hơi đáng sợ đấy, một nơi mà có hai chí tôn cùng cấp luôn á!

Bỗng nhiên hắn cảm thấy hơi bất công, nhìn Minh giới, rồi nhìn lại chư thiên vạn vực, chậc, quả là bị áp đảo hoàn toàn.

Thoáng chốc, hắn thật sự rất muốn kêu gọi Minh Đế hay Đế Quân gì đó, chia mỗi người một ngả trấn giữ Chư Thiên Vạn Vực.

Nếu có thể, dù Đại tộc Hồng Hoang có trâu bò đến đâu chăng nữa cũng không dám làm bậy. Còn có Thiên Ma Vực, dám đến bao nhiêu, sẽ bị đánh khóc bấy nhiêu.

“Giới so giới, đè chết giới mà!”, Diệp Thành cảm thán.

“Hắn đến từ Chư Thiên đấy, nhưng vẫn chưa đi đầu thai. Ta không biết người này đã ở Minh Giới bao lâu rồi”. Tần Mộng Dao tiếp tục bổ sung thông tin: “Điều mà ta cảm thấy quái lạ nhất là năm đó, hắn chỉ có một hồn thế mà làm sao có thể tu luyện thành Đại Thành Thánh Thể chứ? Đúng là khiến người ta nghe mà sợ run”.

Diệp Thành nghe những lời này mà ngạc nhiên, nhìn chăm chú vào Tần Mộng Dao hỏi: “Ngươi chắc chắn người đó đến từ Chư Thiên?”

“Ngươi đặt câu hỏi ngu ngốc gì thế, chuyện này cả Minh Giới biết hết á”.

“Ngươi kể tiếp về hắn ta cho ta nghe nào”. Diệp Thành vui mừng đến mức hơi vô lễ, tiền bối Thánh Thể Chư Thiên còn sống là chuyện quan trọng đến mức nào chứ?

“Ta chỉ nghe Phụ Vương nói, Đế Quân đã từng đấu với Đế tại Chư Thiên. Hắn một mình đấu đến Ngũ Tôn… ừm, đúng đấy. Đấu Ngũ Tôn đó”.

Trong lịch sử Chư Thiên, cũng chỉ có Đế Hoang mới từng trải qua những điều này, để bảo vệ Đông Hoa Nữ Đế, người này đã đổ máu chiến đấu với năm Đế của Thiên Ma.

Diệp Thành chỉ cảm thấy choáng váng hoa mắt, chuyện này đúng là làm người ta chấn động.

Ai mà ngờ thánh thể Đế Hoang đã chết trận từ muôn đời trước lại ở địa phủ, còn được Minh giới tôn sùng là Đế Quân.

“Đến Minh giới lâu như vậy, ta còn không biết chuyện này”.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.