Chương trước
Chương sau
“Thảo nào, thảo nào khi ta quấy nhiễu luân hồi, huỷ địa ngục, cướp quỷ hồn, Thập Điện Diêm La cũng không trị ta tội chết!”

“Khó trách sao Phán quan lại nể mặt mình như vậy, hắn ta không phải đang nể mặt mình mà là nể mặt Đế Hoang!”

Diệp Thành nhất thời thông suốt rất nhiều điều.

Thậm chí hắn còn hoài nghi là hắn dung phách với thánh cốt Bá Uyên cũng là do Đế Hoang sắp xếp, hoặc có thể nói thánh cốt là chuẩn bị cho hắn.

Đế Hoang ở Minh giới, tại sao không quay về Chư Thiên Vạn Vực.

Diệp Thành khó hiểu, không nhịn được mà ngẩng lên nhìn hư không vô tận: “Đế Hoang tiền bối, vãn bối rất may mắn khi gặp được người!”

“Đến núi Giới Minh đi!”, trong không gian tối tăm như có giọng nói vang vọng bên tai Diệp Thành, mờ ảo ôn hoà.

Diệp Thành kích động không thôi, biết đó là Đế Hoang.

Thánh thể tiền bối đã đồng ý gặp hắn, đây là vinh quang vô hạn!

Không chút chần chờ, hắn xoay người ra cửa.

Vừa đến trước cửa, hắn lại quay về, nói với Triệu Vân: “Ta không ở đây, mong ngươi quan tâm bạn cũ của ta một chút!”

“Khi về nhớ mời ta uống rượu!”, Triệu Vân cười xua tay.

“Không thành vấn đề!”, Diệp Thành ra cửa, tức khắc biến mất tăm.

Hắn đi rồi, Tần Mộng Dao mới khoác tay Triệu Vân, chớp đôi mắt đẹp như đang nói: Không còn ai rồi, chơi chút không nào?

Triệu Vân vẫn thản nhiên như không, tự giác đẩy tay Tần Mộng Dao ra, sau đó bỏ vào tay nàng ta một thứ.

Vật kia là một “bảo vật”, là một cây gậy sắt màu đen, vừa thô vừa dài, đêm dài tĩnh mịch, nó còn dễ dùng hơn thần khí.

Nhưng trong đôi mắt đẹp của Tần Mộng Dao dâng lên ngọn lửa lập loè, ánh mắt như muốn ăn thịt người, gương mặt trắng nõn đỏ bừng.

Bên này, Diệp Thành đã ra khỏi quỷ thành, đến núi Giới Minh

Đạp không mà đi, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm một hướng.

Nơi kia có một ngọn núi lớn đứng sừng sững.

Đó là núi Giới Minh, là ngọn núi cao nhất Minh giới, là biểu tượng của Minh giới, đứng quan sát tứ hải bát hoang.

Diệp Thành vượt qua bầu trời, tới đỉnh núi Giới Minh.

Hắn ngẩng đầu, bên trên không phải là bầu trời u ám mà là bầu trời sao có từng tinh tú đang lấp loé.

Trên đỉnh núi có một thanh niên mặc áo tơ tằm trắng đứng lặng ở đó như một tấm bia to, dù thế gian sụp đổ cũng không ngã xuống.

Rõ ràng còn cách nhau tận mười trượng nhưng còn xa xôi như mộng và thực.

Người đó nhưng đứng trên sông dài thời gian, xưa cổ hơn cả thời gian, tang thương mà lâu đời, chứng kiến trời đất thay đổi, thế sự xoay vần.

Người đó là Đế Hoang, một mình đấu năm Đế muôn đời trước là ông ấy, để lại huyền thoại bất hủ, vẫn còn được ca ngợi tới ngày nay.


Từ ông ấy tràn ra một tia khí, có pháp tắc Đế đạo đan xen như ẩn như hiện, mọi đạo thế gian đều trở thành vô nghĩa trước nó.

Đây là Đế Hoang trong truyền thuyết, một Đại Thành Thánh Thể - một thần thoại, một truyền thuyết bất hủ.

Diệp Thành hoảng hốt, cảnh tượng thay đổi, biến thành một rừng trúc có một bàn đá, hai chiếc ghế đá, bên trên có bày ra bộ trà cụ.

“Tới đây ngồi đi!”, Đế Hoang mỉm cười, dùng tắc pha trà.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.