“Thảo nào, thảo nào khi ta quấy nhiễu luân hồi, huỷ địa ngục, cướp quỷ hồn, Thập Điện Diêm La cũng không trị ta tội chết!”
“Khó trách sao Phán quan lại nể mặt mình như vậy, hắn ta không phải đang nể mặt mình mà là nể mặt Đế Hoang!”
Diệp Thành nhất thời thông suốt rất nhiều điều.
Thậm chí hắn còn hoài nghi là hắn dung phách với thánh cốt Bá Uyên cũng là do Đế Hoang sắp xếp, hoặc có thể nói thánh cốt là chuẩn bị cho hắn.
Đế Hoang ở Minh giới, tại sao không quay về Chư Thiên Vạn Vực.
Diệp Thành khó hiểu, không nhịn được mà ngẩng lên nhìn hư không vô tận: “Đế Hoang tiền bối, vãn bối rất may mắn khi gặp được người!”
“Đến núi Giới Minh đi!”, trong không gian tối tăm như có giọng nói vang vọng bên tai Diệp Thành, mờ ảo ôn hoà.
Diệp Thành kích động không thôi, biết đó là Đế Hoang.
Thánh thể tiền bối đã đồng ý gặp hắn, đây là vinh quang vô hạn!
Không chút chần chờ, hắn xoay người ra cửa.
Vừa đến trước cửa, hắn lại quay về, nói với Triệu Vân: “Ta không ở đây, mong ngươi quan tâm bạn cũ của ta một chút!”
“Khi về nhớ mời ta uống rượu!”, Triệu Vân cười xua tay.
“Không thành vấn đề!”, Diệp Thành ra cửa, tức khắc biến mất tăm.
Hắn đi rồi, Tần Mộng Dao mới khoác tay Triệu Vân, chớp đôi mắt đẹp như đang nói: Không còn ai rồi, chơi chút không nào?
Triệu Vân vẫn thản nhiên như không, tự giác đẩy tay Tần Mộng Dao ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655535/chuong-2629.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.