Chương trước
Chương sau
“Ta mặc kệ đấy, ngươi phải cưới ta. Hai ta rất xứng đôi mà”.

“Trong phòng kia không có ai, có lẽ hai người… Đến đó tâm sự được đấy”. Diệp Thành tằng hắng, nhìn hai người với thái độ sâu xa: “Mà nhớ kiềm chế một xíu, cẩn thận giữ giường và phòng cho ta là được”.

“Tướng công nghĩ thế nào?”, Tần Mộng Dao chớp đôi mắt to tròn của mình nhìn Triệu Vân, đôi mắt toát lên vẻ mong đợi như nước sóng dập dềnh, đong đầy.

“Thật ra, ta thích kiểu người giống thần cầu Nại Hà hơn”.

“Chuyện đó không được, nàng là đại tẩu của ta, nương tử của ca ta”.

“Phụt…”, Tần Mộng Dao vừa mới nói dứt câu, ngụm rượu Diệp Thành vừa đổ vào miệng đã phun hết lên mặt Triệu Vân.

Triệu Vân đen mặt nhìn hắn với ánh mắt, ngươi cố ý nên mới phun chuẩn như vậy đúng không!

Diệp Thành lập tức làm lơ đi ánh mắt của Triệu Vân, mà nhìn chăm chú vào Tần Mộng Dao hỏi: “Thần cầu Nại Hà mới nhận chức này là… Đại tẩu của ngươi à?”

Thái độ của hắn che giấu vô cùng giỏi, nhưng khóe miệng lại không kiềm chế được mà giật liên tục.

Chuyện gì thế này, Sở Linh đã thành thân? Nàng đã thành thê tử của người khác rồi?

Triệu Vân lau rượu trên mặt, biểu tình quái lạ, vốn chỉ định trêu chọc một chút, sao cuối cùng lại lòi ra cái vụ đại tẩu?

Hắn ta nhớ rõ Diệp  Thần từng nói, thần cầu Nại Hà là thê tử của hắn. Bây giờ biến thành, thê tử của nhà ai rồi?

“Sao hả? Ngươi bất ngờ lắm à?”, Tần Mộng Dao ngạc nhiên hỏi.

“Đại ca của ngươi là ai?”, Diệp Thành thử hỏi.

“Sở Giang Vương đó… Chính là Phi Long Minh Tướng đấy. Ngươi thấy ghê chưa”. Tần Mộng Dao cười khà khà, hất mặt vô cùng tự hào.

“Thần cầu Nại Hà với Phi Long Minh Tướng ca ngươi… Thành thân rồi?”, Diệp Thành nhìn thẳng vào mặt nàng ta, suốt quá trình đợi chờ câu trả lời, cơ thể hắn đã căng cứng,

“Chuyện đó thì chưa có, nhưng mà sớm muộn gì cũng có thôi”. Tần Mộng Dao ngượng ngùng ho khan, nói.

“Vẫn chưa thành thân, ngươi gọi nàng đại tẩu gì chứ?”, Diệp Thành thở phào nhẹ nhõm, chuyện vừa rồi dọa hắn đổ đầy mồ hôi, thiếu điều sợ muốn tè ra quần.

Nếu Sở Linh đã gả chồng thì mọi chuyện hắn làm từ trước đến giờ chỉ là vô nghĩa, còn là một đoạn hài kịch cho người đời cười chê.

“Ngươi về nói với ca của mình, thần cầu Nại hà là của ta!”. Diệp Thành xua tay, rồi lại rót một ngụm rượu.

Đùa à, chưa thành thân đã gọi đại tẩu. Nàng là thê tử của ta nên bớt nghĩ tơ tưởng đi, Phi Long Minh Tướng ngầu lắm à?

Nghĩ tới việc Tần Mộng Dao vừa chọc cho mình sợ hãi. Hắn nghĩ nên bớt chút thời gian rảnh rỗi, đi đánh ca của nàng ta một trận để cái suy nghĩ này chết ngay khi vừa mới nảy mầm.

“Huynh đệ của ngươi bị điên à!”, Tần Mộng Dao nhìn Triệu Vân hỏi.

Ngay cả hắn cũng không chắc bản thân đánh bại được Triệu Vân hay không. Nghĩ bằng mông cũng biết, hắn ta là một thực thể vô địch cùng cấp.

“Ta nhìn nhầm sao, ngươi lại là một vị Hoang Cổ Thánh Thể!”, Tần Mộng Dao đi đến nhìn kỹ, lập tức ngạc nhiên thốt lên với Diệp Thành.

Diệp Thành nhướng mày cũng rất ngạc nhiên, tiểu cô nương này cũng giỏi ghê ta! Lúc trước, Phán quan không thể nhanh chóng nhận ra mà nàng ta lại lập tức phát hiện.

Hắn cũng tò mò nhìn lướt qua linh hồn của Tần Mộng Dao.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.