Chương trước
Chương sau
Mười Ma Quân đằng sau ông ta lập tức đứng ra chống lại mười lão tổ.

Ma Quân chống lại lão tổ, mười chọi mười, đánh cho trời sụp đất nứt, binh tướng Thiên Ma và tu sĩ Chư Thiên đều bị lan đến.

Mà từ đầu đến cuối, Thiên Ma Đế vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Thành, con ngươi âm u đáng sợ, tràn ngập khí tức hủy diệt.

"Chiến!", Diệp Thành quát to, cầm Đế Kiếm xông lên.

Thiên Ma Đế nhìn chòng chọc hắn là để trả thù.

Bị Đại Đế nhằm vào thì có trốn đến chân trời góc bể cũng khó mà thoát chết. Trước sau đều phải chết thì sao không chết trên sa trường cho sung sướng.

Hắn lại đánh ra một kiếm khủng bố hình thành một con sông tiến chẻ đôi đất trời.

Thiên Ma Đế cười khẩy, giơ tay dập tắt con sông tiên ấy.

"Vạn Kiếm Phong Thần", Diệp Thành gầm lên, thoáng chốc dung hợp Vạn Kiếm Quy Nhất và Phong Thần Quyết lại xuyên thủng hư không.

Đây là một đòn trí mạng, dù là Chuẩn Đế cũng chưa chắc có thể đỡ được.

Thiên Ma Đế đứng im không nhúc nhích, mặc cho một kiếm ấy đâm tới.

Tiếng ma sát leng keng vang lên, một kiếm của Diệp Thành đâm vào giữa trán Thiên Ma Đế. Song một chiêu khủng bố như vậy, lại chẳng thể làm ông ta bị thương dù chỉ một chút.

Không phải chiêu đó của hắn không đủ mạnh, mà là vì Đại Đế quá đáng sợ.

"Loài giun dế", Thiên Ma Đế dè bỉu, hơi giơ tay lên, trong lòng bàn tay hiện lên một chữ triện đánh bay Diệp Thành ra ngoài.

Máu tươi của Diệp Thành rải khắp không trung, cơ thể nổ tung, bay ra ngoài khoảng 100 ngàn dặm cuối cùng nện lên bức tường thành của Nam Sở.

Trên tường thành Nam Sở, tu sĩ Đại Sở gầm lên, con ngươi đỏ bừng cố gắng tông cửa, nắm tay đều chảy đầy máu tươi.

Chuẩn Đế của Thiên Huyền Môn tạo cấm chế ngăn cả tu sĩ Đại Sở.

Ngoài thành có vô số Thiên Ma và một vị Thiên Ma Đế.

Đừng nói tu sĩ Đại Sở, dù họ đi ra ngoài thì cũng sẽ chết mà thôi.

Diệp Thành lảo đảo đứng dậy, cơ thể rách bươm, cả người sũng máu.

Sự chênh lệch với Đại Đế quả thật còn xa hơn giữa trời với đất. Ở trước mặt Đại Đế, hắn chỉ là con kiến, dù có xuất sắc thế nào cũng khó mà xoay chuyển trời đất.

Tiếng nổ rung trời lại vang lên, Cửu Hoàng định xông lên đều bị phân thân của Thiên Ma Đế ngăn lại, chẳng ai thoát nổi, đều bị thương nặng.

Chín Thần Tướng, Kiếm Thần, Đông Hoàng Thái Tâm, Tửu Kiếm Tiên và Khương Thái Hư cũng bị đạo thân của Thiên Ma Đế ngăn cản.

Căn cơ của Thiên Ma Đế sống lại, sức chiến đấu tăng lên, đạo thân cũng mạnh lên gần bằng Đại Đế.

Tuy họ là Chuẩn Đế đỉnh cấp, nhưng dù sao vẫn không phải Đại Đế. Chỉ kém hơn nhau nửa bước, song lại là một cái lạch trời.

Quân tiếp viện của Chư Thiên cũng chưa lo nổi cho thân mình chứ đừng nói tới giúp đỡ, binh tướng Thiên Ma rất đông dẫn đến sức chiến đấu áp đảo về một phía.

"Có hơi tiếc khi giết ngươi", Thiên Ma Đế âm u cười, chỉ một câu nói nhưng vẫn kèm theo ma lực chí cao.

Song đúng lúc này, có hai nắm tay chợt đánh ra từ phía Nam Sở với khí tức khủng bố xuyên thủng trời cao.

Bàn tay to của Thiên Ma Đế lập tức nát bấy rồi hóa thành tro bụi.

Đến cả Đại Đế mạnh mẽ như ông ta cũng bị đánh cho lùi ra sau nửa bước.

Lại ngó sang người đã đẩy lùi ông ta thì đó là hai người mặt mày đờ đẫn, con ngươi trống rỗng trông như hai cái xác không hồn hoặc hai con rối.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.