Chương trước
Chương sau
Căn cơ Đế của ông ta đang sống lại, sức chiến đấu cũng đang tăng lên dần trở thành một Đại Đế hoàn mỹ, lặp lại sự huy hoàng của ngày xưa.

Nếu không phải Diệp Thành đến Bắc Chấn Thương Nguyên, không phải hắn tấn công Ma Linh Chú Ấn dẫn đến thần xui quỷ khiến ép ra bản tôn của Thiên Ma Đại Đế thì tất cả mọi người vẫn chẳng hay biết gì.

Cũng may Diệp Thành đến phía Bắc, không thì nếu cho Thiên Ma đầy đủ thời gian, lúc ông ta xuất hiện chắc chắn sẽ là một vị Đại Đế hoàn chỉnh.

Tiếc là Diệp Thành giờ đây không phải Diệp Thành năm xưa, không phải Thánh Thể Đại Thành nên chẳng có sức chiến đấu cứng đối cứng với Đại Đế.

Hắn chỉ là một Thiên Cảnh mượn Đế Uy của kiếm Hiên Viên mà thôi. Hắn có thể giữ được mạng sống dưới một chiêu của Đại Đế đã vô cùng may mắn rồi.

Đất trời đang run rẩy, hết tiếng động này đến tiếng động khác thong thả có tiết tấu.

Cẩn thận lắng nghe mới biết kia là âm thanh đi đường của Thiên Ma Đế.

Cơ thể của ông ta quá nặng nề, tràn ngập vô số ác sát, mỗi một luồng đế khí đều có thể nghiền nát một ngọn núi cao.

Cực Đạo Đế Uy chân chính không phải là Đế Binh có thể so sánh được.

Uy áp kia khiến cho đất trời run rẩy, khiến không trung Vạn Vực chấn động.

Con ngươi ông ta lóe lên dị tượng tận thế xen kẽ với đạo pháp chí cao, làm lơ tất cả mọi người, chỉ nhìn chằm chằm vào Diệp Thành.

ba trăm năm trước, ông ta đã bị Diệp Thành giết chết. Đường đường là Đại Đế, Chí Tôn Vạn Vực thế mà lại bị một con kiến giết thì quả thật vô cùng nhục nhã.

Lần này sống lại, người ông ta muốn giết nhất chính là Diệp Thành, cũng muốn giết sạch Chư Thiên Vạn Vực để giải nỗi hận trong lòng.

Sống lưng Diệp Thành thắng tắp chẳng hề sợ hãi bước lên không trung.

Thiên Ma Đế lạnh lùng cười, từng bước đạo không kéo theo vô số luồng sấm sét hủy diệt, con ngươi tràn ngập vẻ hung ác hài hước nhìn Diệp Thành.

Khung trời kêu ong ong, lão tổ Thánh Viên xông tới, Hỏa Nhãn Kim Tinh như phun lửa, lông lá cả người dựng đứng như vô số cây kim giăng kín sấm sét, lấp lánh ánh sáng với khí thế chấn động Bát Hoang.

"Nếm thử một gậy của Lão Tôn ta đi!", lão tổ Thánh Viên lướt qua bầu trời vung gậy lên, trực tiếp đập về phía Thiên Ma Đế.

Một côn khủng bố như muốn xóa sổ đất trời, không trung lập tức sụp đổ.

Thiên Ma Đế cười khẩy, chẳng thèm nhìn mà chỉ hơi trở tay đánh ra một chưởng đã đánh lão tổ Thánh Viên bay lên chín tầng mây.

Đây là oai của Đại Đế, căn cơ sống lại, đến cả chín Thần Tướng cũng tắm máu thì sao một vị Chuẩn Đế có thể chống lại nổi.

Bên dưới Đại Đế đều là con kiến, ngay cả Chuẩn Đế... cũng vậy.

Nếu đánh tay đổi thì chẳng một ai trong Chư Thiên là đối thủ của Đại Đế.

Trừ khi có tất cả sức chiến đấu của Thần Tướng, Cửu Hoàng và Kiếm Thần, hoặc những Chuẩn Đế đỉnh cấp khác.

Không thì, chẳng ai có thể chống lại Đại Đế và ngăn cản đường đi của Đế Đạo.

Đất trời vẫn kêu ong ong, bước chân Thiên Ma Đại Đế vẫn không dừng lại, cứ mỗi bước là cả không gian đều rung chuyển theo.

Bước chân của Thiên Ma Đế vẫn không ngừng lại, vẫn giơ tay đánh ra một chưởng.

Lão tổ Quỳ Ngưu cũng thua, cơ thể rách toạc bay ngược ra sau đụng sập hơn trăm ngọn núi mãi đến biên giới Đại Sở.

lão tổ năm vương tộc lớn của Nam Vực cũng cùng nhau xông tới, sau đó là năm chủng tộc viễn cổ, tổng cộng mười vị Chuẩn Đế đỉnh cấp.

Lần này, Thiên Ma Đế chỉ khẽ cong, lười ra tay.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.