Chương trước
Chương sau
Vấn đề là đây là Hồng Trần Tuyết, người mà bà ấy yêu trước giờ vẫn luôn là sư tôn Hồng Trần.

Cái này càng không thể xơi, hôm nay hắn mà ra tay thì ngày mai chắc chắn sẽ bị chôn sống, bà ấy cũng chẳng phải dạng hiền lành gì.

Thiên Huyền Môn đã xuất hiện từ đắng xa, Diệp Thành vội vàng xông thẳng vào sân phong ấn Hồng Trần như một luồng thần quang.

"Chuyện gì vậy?", Phục Nhai không biết xuất hiện từ đâu hỏi.

"Không có gì", bước chân Diệp Thành vẫn không giảm, đi thẳng vào sân.

Trong sân, khúc nhạc du dương, Sở Linh Ngọc đang đàn khúc ca tỉnh thế, tiếng đàn như âm thành đến từ Cửu U.

Hồng Trần tỉnh táo, khẽ cười, trong mắt là sự dịu dàng.

Trong vườn này không chỉ có hai người họ, Đông Hoàng Thái Tâm, Cửu Hoàng, Kiếm Thần, Đan Tôn, Tửu Kiếm Tiên... đều có mặt.

Thừa dịp Hồng Trần tỉnh táo, họ muốn hỏi ra chút gì đó.

Diệp Thành tới làm cho mọi người sửng sốt, thấy hắn đang khiêng Hồng Trần Tuyết, dù là Chuẩn Đế có trí tuệ cũng đờ ra.

“Có chuyện gì rồi!”, Thiên lão và Địa lão kinh ngạc hỏi.

“Ăn trúng đồ hư!”, Diệp Thành thả Hồng Trần Tuyết xuống.

“Cho ta, cho ta đi!”, Hồng Trần Tuyết vừa được thả xuống thì điên cuồng xé rách quần áo Diệp Thành, quần áo bà ấy cũng không chỉnh tề.

“Ăn trúng đồ hư?”, Đông Hoàng Thái Tâm nhướng mày nhìn Hồng Trần Tuyết, sau đó liếc sang Diệp Thành.

Đây là triệu chứng ăn trúng đồ hư à? Rõ ràng là ăn thuốc kích dục!

“Được rồi! Là ăn trúng chút... đặc sản Đại Sở!”, Diệp Thành sờ mũi: “Chuyện này nói ra thì rất dài!”

Mọi người giật khoé môi, Cửu Hoàng và Kiếm Thần cũng không ngoại lệ.

Có thể làm cho một Thánh Nhân thành thế này thì cấp bậc hợp hoan tán không thấp đâu, trừ phi là có thành tựu cao trong luyện đan, bằng không khó mà phát hiện.

Đại Sở đúng là có nhân tài xuất hiện lớp lớp, đặc sản này cũng bá đạo thật, một Thánh Nhân cũng trúng chiêu đến mức thần chí không thể tỉnh táo.

“Ngươi còn biết xấu hổ hay không hả?”, Sở Linh Ngọc tung cước đá văng Diệp Thành, kéo Hồng Trần Tuyết, hung dữ liếc Diệp Thành một cái.

“Chuyện này đâu không phải tại ta!”, Diệp Thành vội kêu oan.

Trời đất chứng giám, do bà ấy tự mình tới, không cho ăn còn động tay chân, đè ta xuống, còn hù doạ ta nữa.

Ông đây chọc ai ghẹo ai, đang có chuyện tốt thì bị phá, giờ còn bị đổ cái danh không biết xấu hổ.

“Hay chúng ta ra ngoài nói chuyện?”, Thiên lão ho khan.

“Vậy ra ngoài đi!”, Địa lão cười gượng, giơ tay ra dấu.

Đi hai bước, hai lão già về, xách tên khốn Diệp Thành đi theo.

Đông Hoàng Thái Tâm, Kiếm Thần và mấy người Cửu Hoàng cũng rất biết điều, cùng nhau ra ngoài.

Không đi không được! Trong khu vườn này sắp xảy ra những cảnh tượng tình sắc, nhiều người như thế, người ta cũng ngại.

Các vị tiền bối cũng rành chuyện đời, mọi người đi rồi không quên bày kết giới, bao phủ cả khu vườn.

Trong vườn, Hồng Trần mơ màng, Hồng Trần Tuyết mê loạn, bà ấy tới trước mặt Hồng Trần, xé rách quần áo của hắn ta.

Người khó xử nhất là Sở Linh Ngọc, mặt cô ta đỏ ửng.

Là thê tử Hồng Trần, cô ta nên đi hay không đây?

Đàn này còn gẩy hay không? Gẩy thì Hồng Trần tỉnh táo, không gẩy thì hắn ta lại mơ màng.

Đó là một vấn đề khó xử, dù sống cả tám trăm năm cũng chưa chắc gặp phải.


Hồng Trần ngớ ra, nhận ra Hồng Trần Tuyết, nhưng người này là đồ đệ của hắn ta, sao lại phóng khoáng quá vậy?

“Nàng ta ăn trúng hợp hoan tán!”, Sở Linh Ngọc lúng túng nói, tiếng đàn không ngừng: “Nàng ta yêu chàng, dịu dàng chút nhé!”

Dịu dàng? Vậy ta phải động đậy được đã, Hồng Trần giật khoé môi.

Mà chuyện này có hơi... sốc quá không vậy, vợ ngồi cạnh, ta lại lên giường với người phụ nữ khác?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.