Chương trước
Chương sau
"Cảm ơn đã khen", Diệp Thành rũ đầu xuống day day trán, không biết lát nữa ngươi có bóp chết ta không nữa.

"Đây, Nhân Vương đưa cho ngươi nè", trong tay Hồng Trần Tuyết xuất hiện một thẻ ngọc rồi trực tiếp bóp nát giúp Diệp Thành luôn.

Thoáng chốc có thần thức bay ra rồi chui vào trán Diệp Thành biến thành một cảnh tượng đất trời âm u không ánh sáng, sấm rung chớp giật, một bóng người cao to khoác áo giáp màu vàng kim, tay cầm một thanh đoản kiếm lảo đảo bước đi dưới khung cảnh tận thế trên mảnh đất ma.

Diệp Thành cau mày, Nhân Vương Phục Hy đã từng cho hắn thấy cảnh tượng này, lần này lại đưa cho mình xem là có ý gì.

"Nghĩ kỹ lại thì có thấy cảnh tượng này quen không?", câu nói của Nhân Vương quanh quẩn trong thần hải của hắn.

"Đã nói là không có ấn tượng rồi", Diệp Thành ngoài miệng đáp thế nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bóng người đang rảo bước kia.

Nhìn kỹ lại thì quả thật hơi quen, có điều Chư Thiên Vạn Vực rộng lớn biết bao, có vô số chiến trường, ai có thể đếm được hết cơ chứ.

Cảm giác hơi nóng", trong lúc Diệp Thành đắm chìm trong cảnh tượng ấy thì Hồng Trần Tuyết lại lẩm bẩm một tiếng, trở nên có hơi khác lạ.

Suy nghĩ của Diệp Thành bị ngắt đoạn, vội vàng nhìn về phía Hồng Trần Tuyết, chỉ lo nhớ lại ký ức mà quên mất chuyện kia.

Hàng mi của Hồng Trần Tuyết run rẩy, đôi mắt xinh đẹp như nước tràn ngập vẻ mê ly.

Bà ấy quả thật không bình thường, không ngừng sờ tới sờ lui trên người với một vẻ quyến rũ, khi thì khẽ cắn môi, lúc lại nhỏ giọng rên rỉ, lớp áo ngoài đã bị Hồng Trần Tuyết cởi ra.

Hương thơm của người con gái chợt tỏa ngát hương, tiếng rên rỉ của Hồng Trần Tuyết càng dồn dập, tâm trí hỗn loạn, nét cười càng quyến rũ.

Diệp Thành âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, hợp hoan tán phát huy tác dụng rồi.

Sở Huyên khẽ chau hàng mày xinh đẹp, không biết tại sao bà ấy lại như thế, sau đó không khỏi nghiêng đầu nhìn hướng về phía Diệp Thành.

"Nàng ta... Nàng ta vẫn cứ như vậy", Diệp Thành cười ha ha rồi nhanh chóng đứng dậy kéo Hồng Trần Tuyết chạy thẳng đến Thiên Huyền Môn.

Ăn phải hợp hoan tán thì phải làm tình, không thì gân mạch sẽ đứt đoạn, hậu quả cực kỳ kinh khủng.

Vốn dĩ, hợp hoan tán bình thường sẽ không thể có tác dụng với Hồng Trần Tuyết.

Nhưng, hợp hoan tán trong đồ ăn lại được Diệp Thành luyện chết một cách đặc biệt có cấp bậc cực cao, dù là Thánh Nhân ăn cũng phải dính chiêu.

Đây là thứ dành cho Sở Huyên, ai ngờ Hồng Trần Tuyết lại dính phải.

Đành vậy thôi, dính chiêu thì trị, tìm một nam tu là được, Hồng Trần đang ở Thiên Huyền Môn thích hợp với việc này nhất.

"Điều này cũng không thể trách ta được, ai bảo ngươi", Diệp Thành vội ho một tiếng: "Hơn nữa, không ngươi ăn, ngươi còn muốn đánh ta".

"A.. a...ưm!", Hồng Trần Tuyết chẳng còn nghe được gì nữa, vẫn đang rên rỉ, cả người nóng bừng, khuôn mặt ửng hồng, cơ thể mềm mại vặn vẹo cọ lên người Diệp Thành, cánh tay ngọc ngà ôm lấy cổ hắn.

"Đừng quậy, nhịn một chút đi", dù là với sức chịu đứng của Diệp Thành cũng có chút lâng lâng, đây là trực tiếp quyến rũ hắn đó!


Cánh tay ngọc ngà non mịn vói vào trong áo Diệp Thành, từng ngón tay trắng nõn vẽ tới vẽ lui trên lồng ngực rộng lớn của hắn.

Tiêu rồi, ngay cả Diệp Thành cũng không chịu nổi, chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, gương mặt đỏ bừng, máu nóng sục sôi, hương thơm của bà ấy khiến cho hắn dâng lên một ham muốn cháy bỏng.

"Chỉ biết đến làm phiền thôi", Diệp Thành rủa, nhẩm Thanh Tâm Chú, sau đó lấy ra một cái áo dài bọc lấy Hồng Trần Tuyết.

Đây mà là Sở Huyên thì hắn khỏi cần phải suy nghĩ, trực tiếp xơi luôn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.