Trong rừng trúc nhỏ của Thiên Huyền Môn, tất cả Chuẩn Đế đều ngồi ở đó.
Diệp Thành thân là hoàng giả Đại Sở, lại là người duy nhất ngồi xổm trên mặt đất, vùi đầu không nói một chữ.
Hắn giống như phâm nhân, còn các vị Chuẩn Đế kia chính là phán quan, dáng vẻ như đang nói nếu không làm rõ ràng chuyện này thì không xong.
“Thủ đoạn không ít nha!”, Đông Hoàng Thái Tâm cười nói.
“Đừng có đổ oan cho ta, ta không có tệ đến thế”. Diệp Thành rung đùi đắc ý, dáng vẻ không đàng hoàng: “Cũng không thể đẩy hết mọi chuyện lên người ta”.
“Nói vậy, là tự nàng ăn sao?”, Thiên Lão khoanh tay, cười đến mức không thể khép miệng được, không biết tại sao, chỉ là muốn cười.
“Ấy chà! Thiên Lão nói đúng rồi, là bà ấy tự ăn, ta lo lắng không muốn cho bà ấy ăn còn bị đè xuống kìa”.
“Đồ nhi kia của Hồng Trần, đầu óc đúng là chẳng thông minh tẹo nào, còn giành ăn hợp hoan tán”. Địa Lão cũng vui vẻ nói.
“Đại Sở còn có đặc sản này, bổn vương thật vui mừng”.
“Nào, nhìn xem, hoàng giả nhà chúng ta đã làm cái gì”. Phục Nhai bước vào, trong tay còn cầm theo một cái ngọc giản.
Ngay sau đó, ngọc giản vỡ tan, một màn nước treo lơ lửng trên không trung.
Bên trong màn nước là hình ảnh tại Ngọc Nữ Phong: Diệp Thành muốn bá vương ngạnh thượng cung, bị đánh tơi bời, xong việc thì làm bữa sáng nhận lỗi, “thuận tay” thêm một chút gia vị vào mỗi món, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tien-vo-de-vuong/3655418/chuong-2512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.