Chương trước
Chương sau
Trong rừng trúc nhỏ của Thiên Huyền Môn, tất cả Chuẩn Đế đều ngồi ở đó.

Diệp Thành thân là hoàng giả Đại Sở, lại là người duy nhất ngồi xổm trên mặt đất, vùi đầu không nói một chữ.

Hắn giống như phâm nhân, còn các vị Chuẩn Đế kia chính là phán quan, dáng vẻ như đang nói nếu không làm rõ ràng chuyện này thì không xong.

“Thủ đoạn không ít nha!”, Đông Hoàng Thái Tâm cười nói.

“Đừng có đổ oan cho ta, ta không có tệ đến thế”. Diệp Thành rung đùi đắc ý, dáng vẻ không đàng hoàng: “Cũng không thể đẩy hết mọi chuyện lên người ta”.

“Nói vậy, là tự nàng ăn sao?”, Thiên Lão khoanh tay, cười đến mức không thể khép miệng được, không biết tại sao, chỉ là muốn cười.

“Ấy chà! Thiên Lão nói đúng rồi, là bà ấy tự ăn, ta lo lắng không muốn cho bà ấy ăn còn bị đè xuống kìa”.

“Đồ nhi kia của Hồng Trần, đầu óc đúng là chẳng thông minh tẹo nào, còn giành ăn hợp hoan tán”. Địa Lão cũng vui vẻ nói.

“Đại Sở còn có đặc sản này, bổn vương thật vui mừng”.

“Nào, nhìn xem, hoàng giả nhà chúng ta đã làm cái gì”. Phục Nhai bước vào, trong tay còn cầm theo một cái ngọc giản.

Ngay sau đó, ngọc giản vỡ tan, một màn nước treo lơ lửng trên không trung.

Bên trong màn nước là hình ảnh tại Ngọc Nữ Phong: Diệp Thành muốn bá vương ngạnh thượng cung, bị đánh tơi bời, xong việc thì làm bữa sáng nhận lỗi, “thuận tay” thêm một chút gia vị vào mỗi món, sau đó thì Hồng Trần Tuyết đến, chuyện vớ vẩn xảy ra.

Yên tĩnh, cực kỳ tĩnh mịch! Một đám Chuẩn Đế cũng nhếch môi, trong làn nước mơ hồ có thể thấy được, hình ảnh Diệp Thành trong đó cười đê tiện cỡ nào.

“Ta còn có việc, đi trước đây”. Diệp Thành ho khan một tiếng, lập tức xoay người bỏ chạy, con mẹ nó, Thiên Huyền Môn này, thật đúng là thần thông quảng đại, không thấy thì thôi, vừa thấy là giật mình.

“Gấp gáp như thế làm gì”. Thiên Lão và Địa Lão vừa nhìn hình ảnh trên không trung vừa duỗi tay, mỗi người túm chặt một tay của Diệp Thành.

Hình ảnh tiêu tán, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên trên người Diệp Thành, nhìn Diệp Thành giống như nhìn thấy một kẻ bất phàm.

Đây đúng thật là kẻ phi thường nha! Hạ xuân dược cho thê tử nhà mình.

Dân phong Đại Sở đâu chỉ hung hãn, quả thật là nhân tài xuất hiện lớp lớp nha!

Người như thế này, tám trăm năm nữa cũng chưa chắc sẽ có, nhưng Đại Sở lại sinh ra được, con mẹ nó thật là mừng quá.

“Bị ép thôi”. Diệp Thành ý vị thâm trường nói.

“Đến đây, chúng ta bàn chuyện tư tưởng”. Thiên Lão, Địa Lão mỗi người người túm lấy một cánh tay của Diệp Thành, ôm hắn đi ra ngoài.

Theo sau bọn họ còn có không ít lão già đi theo, đều là cấp Chuẩn Đế, hơn nữa trong tay cầm theo một cái chày gỗ.

Đột nhiên, tiếng kêu thảm thiết lập tức vang lên, giống như quỷ khóc sói gào.


Tuy nhiên, vườn nhỏ được kết giới bảo vệ nên hoàn toàn không nghe được chút âm thanh nào, cũng chẳng thể nào nhìn được bên trong, chỉ có thể cảm giác được tiếng đàn du dương.

“Hào phóng”. Diệp Thành lau máu mũi, giơ ngón cái lên với vườn nhỏ, nhìn tướng công của mình và nữ tử khác làm này làm kia, hình ảnh đó hẳn là cảnh đẹp ý vui.

“Còn phải cảm tạ ta đó”. Diệp Thành khập khiễng rời đi.

Câu này có lý, nếu không phải “nhờ” bữa sáng trời xui đất khiến kia, thì có trời mới biết đến khi nào thì Chung Tiêu và Hồng Trần mới có thể lên giường.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.