Chương trước
Chương sau
“Không ngờ tiên thành nhân gian lại nói chuyện mà không biết giữ lời”.

“Đánh nhau, bọn ta không sợ! Đừng tưởng rằng bọn ta dễ bị bắt nạt”. Tiểu Viên Hoàng và Quỳ Ngưu cùng hét lớn, mắng to, sau khi mắng xong thì trốn ở phía sau lão tổ của mình.

“Lão phu đề nghị, chúng ta lập đội vào thành Vô Lệ đi!”. Tiếng nói này không biết là truyền ra từ chỗ nào, chỉ biết là một Chuẩn Đế, hơn nữa còn là một Chuẩn Đế chỉ e sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn.

“Chuyện này khả thi đó, nên trong đó đều là mỹ nữ”. Không chỉ là một lão Chuẩn Đế, mà là một đám núp lùm canh đúng thời cơ mà hét.

“Cũng chưa từng thấy được dáng vẻ của thành chủ Vô Lệ, chắc chắn là rất xinh đẹp”.

“Chưa biết chừng còn có thể cưới về nhà, lão phu còn chưa có phu nhân đấy?”

“Đừng có lộn xộn, đó là tiền bối của chúng ta đấy! Không thể tùy tiện trêu chọc được”.

Một đám lão già không biết xấu hổ, ngươi một tiếng ta một tiếng, càng nói càng hăng say, còn cười rất đáng khinh.

Đông Hoàng Thái Tâm, Kiếm Thần, Đan Tôn, Thiên lão, Địa lão và nhóm Cửu Hoàng Đại Sở đều tự giác lùi bước, đối với mấy tên hèn mọn Chuẩn Đế kia, họ phải giữ khoảng cách thôi.

Sự thật chứng minh, quyết định của bọn họ vẫn thật chính xác.

Thành Vô Lệ nổi bão, một đôi tay ngọc xuất hiện.

Những Chuẩn Đế đang tụ tập đó đều bị hất bay, ở trong sao trời, đám người này vẽ ra từng đường cong hoàng mỹ.

Ực! Mọi người ở đây, không nhịn được mà nuốt nước bọt.

Đám người kia có mười mấy Chuẩn Đế, tất cả đều bay đi rất xa, một chưởng kia không chừng đã cho họ tới rìa vũ trụ hoang sơ rồi.

Hiện tại, sao trời yên tĩnh, đặc biệt là mấy lão tiền bối cũng không dám lên tiếng, thành chủ Vô Lệ quá mức hung hãn.

“Một năm, một năm sau ta lại đến!”. Lời của thành Vô Lệ vẫn mờ mịt như vậy, có đạm mạc, cũng vô cùng uy nghiêm.

Dứt lời, một tòa tiên thành Vô Lệ to như thế dần dần hóa thành hư ảo, ở trong mây mù mông lung, chậm rãi biến mất không tung tích.

“Súyt nữa ta đã tè ra quần rồi”. Nhiều người cảm thấy bản thân lạnh toát.

“Sau này nhất định phải thành thật, không có Đế Binh trong tay, ta cũng không dám ra ngoài làm loạn”. Đám người già tu sĩ phất tay nói.

“Thê tử của Diệp Thành trông như thế nào?”, Tiểu Viên Hoàng có Hoả Nhãn Kim Tinh, thế nhưng lại không nhìn thấy được dung nhan của Sở Huyên.

“Gu của lão Thất có tệ đâu, nhất định là rất đẹp”.

“Không biết có thể thương lượng cho bọn ta mượn dùng mấy ngày không?”. Quỳ Ngưu sờ sờ cằm, vẻ mặt ý vị thâm trường.

Phía bên này, đám người Đông Hoàng Thái Tâm đã đến bên cạnh Sở Huyên.

Mà Diệp Thành đã nằm ở trên mây bay phía trước mặt Sở Huyên, vết thương tuy nặng, nhưng hắn vẫn còn sống, không nguy hiểm đến tính mạng.

“Về nhà”. Đông Hoàng Thái Tâm nhẹ giọng cười, vươn tay ngọc ra, kéo Sở Huyên lại: “Quê nhà của chúng ta, rất đẹp”.

Sở Huyên không phản kháng, tùy ý để người ta kéo đi, bay về hư vô.

Phía sau, Cửu Hoàng cũng mang theo Diệp Thành, không ngừng giúp hắn chữa trị thánh thể, họ dùng rất nhiều thần dược, không hề keo kiệt, giúp hắn chữa thương.

“Hoá ra là Thái Thượng Tiên Thể, khó trách Vô Lệ lại không muốn thả người!”. Nhìn Sở Huyên các nàng phía trước, Nguyệt Hoàng không khỏi mỉm cười.


Biển người nhìn theo bọn họ rời đi, ánh mắt tràn đầy kính sợ, nhóm Chuẩn Đế cũng không ngoại lệ, đám người kia thật sự mạnh.

“Đi rồi”. Tuồng hạ màn, quần chúng cũng giải tán.

Từ xưa đến nay, trải qua rất nhiều năm tháng như vậy, đây là lần đầu tiên thành Vô Lệ thua.

Hoang Cổ Thánh Thể Diệp Thành là người đầu tiên bước qua cầu Nại Hà, sẽ là một thần thoại bất hủ được đời sau tán dương.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.