Chương trước
Chương sau
Người rời đi, ngoài số đông kinh ngạc cảm thán thì cũng có người không khỏi tiếc hận.

Không phải ai cũng may mắn như Diệp Thành, hầu hết giống như ông lão Chuẩn Đế bán rượu hay như thiếu chủ Vân gia Vân Phi Dương.

Bọn họ, đều ngã xuống trên cầu Nại Hà, đến chết cũng không thấy được ái nhân, đó là một phần tiếc nuối, cũng là một phần bi thương.

“Con mẹ nó, quá cảm động!”. Quỳ Ngưu và Đại Địa Võ Hùng nước mắt nước mũi tùm lum, đều quệt hết lên người Long Kiếp.

“Ta nói mà!”, Long Kiếp phấn khích vô cùng, nghiễm nhiên không chú ý đến vấn đề này, nhưng Linh tộc thần nữ đứng ở một bên thì gương mặt đẹp đen lại, buồn nôn quá, đúng là đám người không biết xấu hổ.

“Ai về nhà nấy”. Nam Đế mỉm cười, xoay người rời đi.

“Đi thôi”. Long Kiếp cũng xoay người, phía sau dẫn theo một đám người.

“Đại Sở, rốt cuộc là ở đâu?”, Bắc Thánh nhìn hư vô mờ mịt, nhẹ giọng lẩm bẩm, nàng ta cũng muốn nhìn thấy quê nhà của Diệp Thành.

“Thê tử của hắn nhiều như thế, nếu phải động phòng hết, có trời mới biết là mất mấy ngày, nếu không ngươi cùng ta về nhà đi”. Tiểu Viên Hoàng xoa xoa móng vuốt lông xù, cười một cách hèn mạt.

“Có đi cũng là phải theo ta”. Quỳ Ngưu nhếch miệng cười.

“Công phu trên giường của ta vô cùng xuất sắc nha, tuyệt đối sẽ làm ngươi mê!”. Đại Địa Võ Hùng vỗ vỗ bờ ngực rắn chắc.

Bắc Thánh không nói, dời ánh mắt, từ hư vô liếc sang Tiểu Viên Hoàng, nhìn thoáng qua Quỳ Ngưu, lại liếc mắt đến Đại Địa Võ Hùng, rồi nàng ta vung lên tay ngọc, đánh mỗi tên một chưởng.

“Có đánh nhau, ta cũng tới!”. Tiểu Cửu Tiên cười hì hì, không biết lấy từ đâu ra một cái chày gỗ, kén bổng liền tạp.

“Đến nào, đừng đứng không như thế!”. Bọn Long Kiếp cũng vòng về, kéo ống tay áo, hung hăng vặn cổ.

Ngay cả Nam Đế đã đi xa cũng chạy đến góp một chân.

Thấy một màn như thế, những lão gia hoả vẫn còn chưa đi xong, đều ý vị thâm trường mà vuốt râu: trong lòng ta thật nhẹ nhõm.

Phần sao trời vô cùng náo nhiệt, Hằng Nhạc Tông lại càng náo nhiệt.

Đông Hoàng Thái Tâm đưa Sở Huyên về, Hằng Nhạc Tông gần như muốn nổ tung rồi, cho dù là đệ tử hay là trưởng lão, tất cả đều tụ tập ở Ngọc Nữ Phong.

“Đại tẩu, cuối cùng ngươi cũng về rồi”. Người chạy nhanh nhất, vẫn là ba tên tiện nhân Tạ Vân, Tư Đồ Nam và Hùng Nhị kia.

Thật đúng là huynh đệ! Diệp Thành hôn mê đang nằm ở đó, ba tên tiện nhân này tới cũng chưa thèm liếc hắn cái nào mà đi thẳng đến Sở Huyên.

Càng xấu hổ hơn là bọn họ muốn ôm Sở Huyên để ôn lại kỷ niệm xưa? Sau đó bị Sở Huyên né tránh, không ôm được, súyt nữa ngã sấp xuống.

“Biến!”. Dương Đỉnh Huyên, Đạo Huyền và Từ Phúc đi đến, ba người bị đá sang một bên, mấy tên này còn cần thể diện không vậy?

“Sở sư muội, có còn nhớ chúng ta không?”. Một lớp người già xông đến, nhìn Sở Huyên, kích động đến mức khóc nức nở.

Sở Huyên không nói, đứng lẳng lặng như pho tượng được điêu khắc tinh xảo.

Từng khuôn mặt quen thuộc mà xa lạ, khiến cô ta mê mang, hình như đã gặp qua rồi, lại không nhớ đã gặp ở đâu.

Cô ta không phản ứng gì khiến mọi người nhíu mày.

Đây là nhà của Sở Huyên, bọn họ chính là thân nhân của cô ta, thái độ không nên thờ ơ như thế, giống như một người dưng vậy.


Sở Huyên lạnh nhạt rũ mắt lẳng lặng nhìn hắn.

Hắn cũng chỉ mới hơn ba trăm tuổi, toàn thân phủ đầy dấu vết năm tháng, hoàn toàn không khớp với cái tuổi của hắn.

Chỉ là một người như thế, cô ta lại mơ thấy rất nhiều lần.

Cũng là một người thế, lê tấm thân rách nát gian nan bước đi trên cầu Nại Hà phô thành một con đường đầy máu.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.